Lí Thư ngạc nhiên. “Tại sao nói vậy?”.
Thím Chân cười. “Thanh Liên là thông phòng, Đại thiếu gia làmviệc này cho dù Đại thiếu phu nhân biết thì có làm sao, nhưng thiếu gialại một lòng gạt thiếu phu nhân là vì cớ gì?”.
Lí Thư suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên hiểu được, khóe miệng vốn sầuxuống cũng nhoẻn lên. Thím Chân thấy Lí Thư đã nghĩ thông, lấy ra mộtgói trong hộp, nắm trong tay, lặng yên lui ra ngoài. Lí Thư biết bà sẽlàm việc thỏa đáng, an tâm nhắm mắt lại, ngủ một lát. Cơm chiều xong,thím Chân báo lại. “Đại thiếu phu nhân, Thanh Liên đã cơm nước xong, tôi gọi nó đến hầu hạ?”.
Lí Thư nghe thế liền biết thím Chân đã cho thuốc vào cơm của Thanh Liên, sự tình hoàn tất, cô cũng mừng rỡ hân hoan, nói. “Đêm nay Cẩm Thư hầu hạ đi, cho Thanh Liên cùng Đại thiếu gia”.
Cẩm Thư hiểu được bên trong tất có lý do, bởi vậy không ghen tị, chủ động nói. “Nô tỳ đi nói cho Thanh Liên, không cần mệt thím Chân”.
Trương Bá Lâm nhớ tới phen tình cảm mãnhliệt ban ngày, nội tâm có chút mong chờ, nhưng trên mặt thần sắc nhưthường, làm bộ để mặc cho Lí Thư an bài. Đến lúc lên đèn, Lí Thư bảorằng cần nghỉ ngơi, nói Trương Bá Lâm đi khoang thuyền của Thanh Liên,Trương Bá Lâm vẫn nói. “Ta vẫn không đi, ở lại cùng em”.
Lí Thư đẩy anh ta. “Đừng giả vờ giả vịt, mau nhanh đi qua đó”.
Gặp ngay đúng lúc Lâm Y đến thăm Lí Thư, nghe thấy bọn họ nói chuyện, che miệng mà cười, Trương Bá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-bac-tong/3076796/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.