Trương Trọng Vi trả lời. “Tôi thì có năng lực gì, bản thân tôirõ, chỉ bằng văn thơ của mình nhất định không thể đứng vị thứ ba, tất cả đều dựa vào Lí thái thú, chịu ân của ông ấy, làm sao cự không thu nhahoàn ông ấy tặng được, nếu không chẳng phải là đánh vào mặt mũi ông ấy,làm ông ấy mất thể diện sao?”.
Lâm Y thấy chàng biết nặng nhẹ, rất là vui mừng, âm thầm nghĩ chàng tuy là thành thật vậy nhưng không hề ngu ngốc, nàng nói. “Vậy sau này anh có tính toán gì không?”.
Trương Trọng Vi thấy nàng quan tâm, liền giải thích chuyện làm quan sau khoacử, ở Đại Tống thi đậu xong đã là mệnh quan rồi, bước lên con đường làmquan là mười phần chắc chắn, chỉ chờ triều đình bổ nhiệm chức danh.Chàng vừa nói vừa nghĩ nên đề cập với Lâm Y việc hôn sự sao đây, nhưngnghĩ lúc lâu vẫn cảm thấy nên phái bà mối đến mới đủ trịnh trọng, vì thế thẳng tới khi cả hai tạm biệt cũng không nói vào chính đề.
Nhị phòng họ Trương có hai cậu con trai cùng đậu khoa cử, cả làng quê chấnkinh, buổi chiều rất nhiều người tới lui chúc mừng, cảnh tượng náonhiệt. Dương thị đứng ở cửa viện nhà cũ nhìn sang, trở về cảm thán vớiTrương Đống. “Chuyện tốt đều là chuyện nhà người ta”.
Trương Đống an ủi bà. “Đó cũng không phải người ngoài, là cháu trai ruột thịt của chúng ta mà”.
Dương thị nhìn phu quân, nói. “Cháu trai có thân đi nữa thì làm sao bằng con trai?”.
Trương Đống không lên tiếng, đứng trước cửa sổ nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-bac-tong/3076777/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.