Lâm Y đi vào phòng ngủ Phương thị, thấy bà ta tay cầm giấy tay đề bút như đang tính sổ. Nàng đứng đó, không đợi Phương thị ngẩng đầu, liềnhỏi. “Nhị phu nhân tìm tôi có chuyện gì?”.
Phương thị ngẩng đầu, đặt bút xuống, nói. “Giá tiền lúc trước chúng ta bàn vẫn có thể thương lượng, tính cô mỗi mẫu bảy mươi lăm văn được không?”.
Lâm Y đã ủy thác cho Đinh môi giới, cũng lười để ý bà ta, nói. “Tôi chỉ trả nổi năm mươi văn thôi, nào có nhiều tiền để bỏ ra nữa”.
Nàng nghèo, Phương thị không thể bức bách nàng, nhưng hạ giá bà ta lại không nỡ, đành không cam lòng cho nàng đi.
Không tới mấy ngày, Đinh môi giới lo thỏa đáng mọi việc, sai ngườigửi tin mời Lâm Y vào thành, đưa một xấp khế thuê đất cho nàng kí tên,nói. “Ruộng trong thôn đều bỏ trống, nghe nói có người thuê hầu nhưtất cả đều đồng ý, nhưng vốn của cô không nhiều, lại còn phải để dànhmua phân bón, bởi vậy tôi thay cô thuê một trăm mẫu, đúng theo giá côra, mỗi mẫu năm mươi văn, thuê đến chừng tháng ba tháng tư, tôi chỉ mớithương lượng qua với bọn họ bằng miệng thôi, nếu cô ngại đắt, bớt chútít cũng được”.
Lâm Y đã sớm tính toán, căn cứ theo sảnlượng cải trắng nhà họ Trương, thêm chút phân bón, một mẫu ít nhất cóthể cho ra hai ngàn cân, ấn theo giá từng cân, riêng phần lãi là bốnngàn văn. Cứ như vậy, thu hồi vốn không khó, Lâm Y gần như có thể nghethấy tiếng tiền đổ vào túi leng keng, vội nói. “Tôi thuê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-bac-tong/3076680/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.