Bữa cơm trôi qua, Dương thị hỏi không ít vấn đề, phần lớn là vềTrương Lương và Phương thị, tuy là tán gẫn chuyện nhà nhưng Lâm Y thânphận đặc thù không dám tùy tiện đáp lại, lúc nào cũng châm chước từ ngữrất là vất vả. Thím Dương đến thu dọn bát đũa, Lâm Y cáo từ, Dương thịmuốn tháo bộ vòng tay tặng cho nàng, sực nhớ vội về chịu tang không mang trang sức, đành phải dặn dò Điền thị sửa soạn hành lý xong, mang mộtkhúc vải đi phòng Lâm Y tặng, làm như quà gặp mặt. Lâm Y cúi người nóitạ, giúp thím Dương bưng khay cùng ra ngoài.
Tới phòng bếp, Lâm Y than đói, thím Dương thấy đồ ăn trên mâm giốngnhư chưa hề nhúc nhích, liền lấy bát đũa sạch cho nàng, kêu nàng ăn thêm chút, lại ngạc nhiên hỏi. “Đồ ăn còn nguyên xi, sao cháu không ăn cho no?”.
Lâm Y vừa lùa cơm vừa trả lời. “Tính tình Đại phu nhân thật ra hiền lành, có điều cứ liên tục lôi kéo cháu hỏi đông hỏi tây, làm sao cháu rảnh mà ăn cơm”.
Thím Dương nghe vậy càng thấy lạ. “Đại phu nhân cũng như Nhị phu nhân, ăn cơm chú ý không lên tiếng, sao lại tán gẫu trên bàn cơm?”.
Lâm Y sửng sốt, thì ra Dương thị vốn không phải người nói nhiều mà là hôm nay khác thường, không biết vì cớ gì.Nàng dù nghi ngờ, lại chưa nghĩ sâu xa, định bụng Dương thị chỉ hỏi vềTrương Lương và Phương thị, cũng không phải nàng tự đi tọc mạch, để ýnhiều như vậy làm chi.
Thím Dương chờ nàng ăn xong, dọn chén bát đi rửa, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-bac-tong/3076662/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.