Thím Dương nghe tiếng khóc, liền im lặng, buông tiếng thở dài “Tam nương mệnh khổ”, quay về bếp nấu cơm. Bà vừa bước đi, Phương thị liền tới, sai thím Nhâm mở cửa, nói Lâm Y thu dọn hành lý, sáng sớm ngày mai liền rời khỏi nhàhọ Trương.
Lâm Y ăn ngay nói thật. “Tôi một thân một mình, không làm chủ được môn hộ, rời khỏi nhà họ Trương sẽ bị người ta khi nhục”.
Phương thị cười lạnh. “Liên quan gì đến ta”.
Lâm Y đi vài bước đến trước mặt bà ta. “Tôi ăn trộm giấy bán mình của Kim Tỷ là thật hay giả, phu nhân rõ ràng trong lòng; ‘giấy bánmình’ của Ngân Tỷ nhưng còn nằm trong tay tôi đây, Nhị phu nhân chớquên”.
Phương thị cả kinh, đột nhiên nhớ lại bảnthân từng làm giả giấy bán mình của Ngân Tỷ, quả thật nó đang nằm trongtay Lâm Y, bà ta sợ Lâm Y tố cáo chuyện cũ với Trương Lương, vội saithím Nhâm lục soát. Có điều Lâm Y đã dám nói như vậy, đương nhiên là cóchuẩn bị trước, sao dễ dàng bị lục ra, thím Nhâm lật tung cả phòng vẫnlắc lắc đầu. Phương thị hối hận ghê gớm vì làm việc không chu toàn, éphỏi Lâm Y vài câu không có kết quả, đành hít một hơi dài, không cam lòng nói. “Đôi bên nhân nhượng nhau từng bước đi, ta không đuổi cô, côcũng đừng lật lại chuyện cũ của ta. Từ nay về sau cô dọn sang nhà kề ở,mỗi tháng trả tiền thuê tiền cơm canh, thế nào?”.
Lâm Y đã không muốn dây dưa với bà ta thêm nữa, hoàn toàn vì mạngsống mới lôi chuyện bà ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-bac-tong/3076650/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.