Lâm Y đang định nói thật, thím Nhâm lại giành lấy. “Còn hỏi làm gì, dĩ nhiên là cô ta truyền tin cho Ngân di nương, Ngân di nương trả thù lao chứ sao”.
Lâm Y cầm hộp gỗ giơ ra trước mặt Phương thị, bộc bạch. “Nhị phunhân, ba trăm lẻ hai văn này có hai trăm văn là tiền bán gối sứ hoa senNgân di nương tặng, trước đó cháu đã nói cho Nhị phu nhân nghe, còn mộttrăm lẻ hai văn còn lại là tiền cháu bán nút thắt”.
Phương thị vươn hai ngón tay lật lật nút thắt, không hỏi chuyện tiền bạc nữa, nói. “Cô có tiền, sao không lấy ra trợ cấp gia dụng?”.
Lâm Y ngẩn ra, nàng ăn nhờ ở đậu nhà họTrương, là phải bỏ tiền ra, nhưng xưa nay bao nhiêu dầu, kem, đôi khi cả cái khăn Phương thị và thím Nhâm cũng tìm cớ không cho nàng, nàng toànphải bỏ tiền túi ra mua, chính vì thế cần dùng tiền rất nhiều chỗ, cóđiều lý do này không tiện nói trước mặt bọn họ, lỡ đâu sẩy miệng sẽ làthêm dầu vào lửa. Nàng nghĩ trái nghĩ phải, không có cách nào, đành mởmiệng nói. “Không phải không lấy ra, là chờ dành đủ một xâu sẽ đưa Nhị phu nhân”.
Phương thị xem như vừa lòng câu ấy, tạm thời tin nàng, lệnh thím Nhâm gói hết số tiền trong bình đồng vào khăn tay. “Cô còn nhỏ, có tiền sẽ xài bậy bạ, tôi giữ dùm cô”.
Lâm Y chỉ có nước vén tay áo tạ ơn bà ta quản lý dùm tài sản chonàng, trong lòng quá ư rõ ràng tiền này chỉ sợ đã ra đi không đường trởlại.
Phương thị sai thím Nhâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-bac-tong/106613/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.