Khách còn ngồi đó, bộ mặt xám xịt của Phương thị không bao lâu đãkhôi phục bình thường. Anh trai bà ta Phương Duệ đang cầm một chén trànhỏ, không biết nhìn nơi nào, hồn bay đâu mất, Phương Chính Luân mập mạp ngồi trên ghế nhìn chằm chằm Trương Bát nương bằng cặp mắt ti hí khôngmuốn dời đi. Vương thị kéo tay Trương Bát nương, hỏi qua ăn, mặc, ở, đilại, bắt đầu tiến vào vấn đề chính : hỏi về tiến độ học tập nữ công giachánh, khi bà ta biết Trương Bát nương còn chưa học được nấu cơm, sắcmặt bắt đầu không đẹp.
Phương thị tỏ vẻ hổ thẹn chút ít, dù sao con gái vụng về là do làm mẹ thất trách, bà ta thấy Vương thị định tiếp tục khảo sát Trương Bátnương, vội đứng dậy đổi trà cho Vương thị, hỏi. “Chị dâu nha, nghe nói các cô gái trong thành ai cũng thích bó chân cho nhỏ?”.
Vương thị bị bà ta cắt ngang, có chút bực mình, nói. “Chỉ có vũ nữ ở nơi luyện ca múa mới làm như vậy, con gái nhà lành ai mà bó chân, cô hỏi làm gì”.
Phương thị mất mặt, quay về vị trí ngồi xuống, dùng trà che giấu xấuhổ. Vương thị nắm tay Trương Bát nương, nhất định mang cô đi phòng bếphọc nấu ăn, hù cô mặt trắng bệch. Phương thị đau lòng con gái, lại locon làm xấu mặt mình, bước lên túm lấy cánh tay Vương thị, quay hướngPhương Duệ nháy mắt ra dấu. Phương Duệ nhíu mày, đứng dậy nói. “Canh giờ không còn sớm, chúng ta đi”.
Vương thị không muốn, nắm cánh tay Trương Bát nương không chịu thả,bất đắc dĩ Phương Duệ đã bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-bac-tong/106602/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.