Cuối cùng cũng tìm thấy rồi, Trình Nhiên nghĩ thầm. Lúc này cách lúc luật sư Trình bước chân ra khỏi nhà là một tiếng đồng hồ. Trong một tiếng này, anh dường như đã lật tung hết các khu vực xung quanh nhà.
Chờ tới lúc anh tới quán đồ nướng kia, vị luật sư luôn gọn gàng tỉ mỉ lần đầu tiên xuất hiện trước mặt con trẻ với bộ dạng hoàn toàn khác lạ – Mái tóc mềm mại ngày thường sợi nào ra sợi ấy bị mồ hôi làm cho bết lại thành từng nhúm dính trên vầng trán bóng loáng. Áo sơ-mi đã ướt đẫm, áo khoác cũng bị tùy tiện ném trên ghế phó lái.
Trình Nhiên nhìn đứa nhỏ quen thuộc đang nằm trong lòng một gã đàn ông xa lạ ăn cà tím nướng, đẩy kính mắt — “Dương Dương.”
Trình Dương không rõ vì sao rùng mình một cái, vội vàng nhào ra từ lòng Vương Hổ chạy về phía Trình Nhiên.
“Papi!”
Trình Nhiên đón lấy bé mèo con đang nhảy vào lòng mình, ôm trong lòng vỗ vỗ.
Anh bước bước dài về phía Vương Hổ: “Cảm ơn anh đã giúp tôi chăm sóc cháu. Đây là danh thiếp của tôi, có việc có thể tới tìm tôi.”
Vương Hổ liếc tên và số điện thoại viết trên danh thiếp, phẩy phẩy tay với Trình Nhiên: “Không cần đâu. Lần sau trông coi kỹ bé con đó, ngài luật sư.”
Trình Nhiên lại nói mấy tiếng cảm ơn rồi đi ra xe, đặt Trình Dương lên ghế trẻ em ở hàng ghế sau, thắt dây an toàn, rồi mới ngồi lên ghế lái khởi động xe.
Quả nhiên giống hết như trong TV! Trình Dương nghĩ thầm trong lòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-nuoi-day-tre-cua-tay-xam-tro-va-trai-uu-tu/3868606/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.