22.
Xét thấy cuốn tiểu thuyết của chúng ta không xếp nhãn R, cho nên bỏ qua phần máu tanh bạo lực đi ha. Tiếp đến mọi việc thuận lý thành chương, tên bắt cóc biết mình bắt phải con của bạn chung nhà (đối tượng) của Vương Hổ thì sợ tè ra quần, Vương Hổ thuận tay đóng gói gã vào cục cảnh sát.
Đáng, tội bắt cóc còn nặng hơn bạo hành gia đình đấy.
Trình Dương vừa thấy Vương Hổ thì nước mắt nước mũi ròng ròng chảy xuống, nói thế nào cũng không dừng được. Mềm nhũn vùi người trong lòng Vương Hổ hít hà rơi nước mắt. Vương Hổ vỗ vỗ lưng bé, ra dáng một người cha tốt.
“Đậu xanh lão đại anh thế này là sao, thành người đàn ông trong gia đình rồi à!”
“Phắn đi, đừng có nói tục trước mặt trẻ con! Nhuộm lại tóc cho anh, cái dáng côn đồ lưu manh kia là sao hả!”
Cậu thanh niên lẩm bẩm mấy tiếng Vương lột da ra vẻ lão cán bộ cái gì, Vương Hổ trợn mắt nhìn cậu ta sau cũng không nói gì cả.
“Chú làm nốt đi, anh đưa bé con về nhà.” Vương Hổ giao phó mọi việc xong thì ôm Trình Dương gọi xe về khu chung cư, Trình Dương khóc mệt ngủ trong ngực Vương Hổ, sống chết cũng không buông tay hắn ra.
Trình Nhiên ở nhà đứng ngồi không yên, đi vòng tới vòng lui.
Nghe được tiếng mở cửa, anh chạy vọt tới.
“Dương Dương!” Trình Nhiên nhận lấy bé con, Trình Dương ôm Trình Nhiên buồn rầu nói: “Papi, Dương Dương sợ quá…”
“Ngoan ngoan ngoan.” Trình Nhiên an ủi bé con: “Ba yêu con, Dương Dương đừng sợ…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-nuoi-day-con-tre-cua-anh-chang-tho-xam-va-chang-trai-uu-tu/1714815/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.