Chương trước
Chương sau
17.
Hôm nay là một ngày Chủ nhật hiếm thấy không bị tắc đường.
Trình Nhiên chọn tới chọn lui giữa Disneyland với Thung lũng Hạnh phúc, lại nghĩ tới nếu đi Hongkong thì phải đổi tiền đi qua hải quan, hơn nữa còn không biết Vương Hổ có giấy thông hành không nữa, cuối cùng chọn Thung lũng Hạnh phúc.
Bảo mẫu Hổ sáu giờ hơn đã bò dậy làm bữa sáng cho hai cha con. Đến 6 giờ 30 phút, Vương Hổ mặc tạp dề hồng gọi hai người dậy.
Một lớn một nhỏ, cả hai đều có tính bám giường.
Trình Dương ngáp ngáp xoa cái bụng nhỏ, Vương Hổ ôm Trình Dương vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Trình Dương mềm nhũn tiến lên hôn một nụ hôn mang theo hương sữa chỉ của riêng trẻ con lên má Vương Hổ.
“Chú Hổ buổi sáng vui vẻ ạ.”
Tình cha của Vương Hổ bạo kích, cuối cùng chạy mất dạng.
Lực sát thương này… quá kinh khủng.
Còn Trình Nhiên thì gọi dậy rất khó, Vương Hổ gõ cửa hơn nửa phút cũng không được nên đành đẩy cửa đi vào gọi. Luật sư Trình mặc quần áo ngủ rất quy củ, trong ngực còn ôm gối dài, mái tóc bình thường luôn gọn gàng giờ mềm mại xõa ra. Vài tia nắng xuyên qua rèm cửa chiếu lên giường, mang theo vẻ lười biếng cùng an nhàn.
Phải đến tháng Mười tháng Mười một Thẩm Quyến mới bắt đầu hạ nhiệt. Dù giờ đã là tháng Mười hai rồi nhưng ánh mặt trời vẫn còn rất ấm áp. Vương Hổ chậm rãi đến bên giường, đưa ngón tay lặng lẽ chọc chọc má Trình Nhiên.
Kết quả chọc tỉnh người ta luôn.
Ngại quá đi.
Trình Nhiên mơ màng mở mắt bò dậy: “Tôi dậy rồi đây…” Hình như không biết chuyện mới xảy ra.

Vương Hổ chạy mấy dạng 2.0.
Giờ không phải mùa du lịch nên người đến Thung lũng Hạnh phúc không đông. Các trò chơi phần lớn không cần phải xếp hàng, các trò chơi hấp dẫn như tàu lượn trên không có thể dọa người ta chết khiếp bị loại bỏ vì Dương Dương quá nhỏ không chơi được.
Trình Nhiên và Trình Dương lần đầu tiên đến khu vui chơi, nhìn công trình trò chơi khắp nơi mà to mò vô cùng.
Vương Hổ kéo Trình Nhiên chạy tới chạy lui theo sau Trình Dương, còn phải thỉnh thoảng kéo bé con lại không để bé chạy mất dạng.
Bọn họ chơi tàu lượn nước, hai ông bố tay mơ không mang quần áo dự phòng cho bé con, cuối cùng một người phải móc 20 đồng đi mua áo mưa giấy.
Bọn họ còn chơi đu quay ngựa gỗ, Trình Dương đuổi Trình Nhiên và Vương Hổ ngồi trên cùng một xe ngựa, Vương Hổ cao mét 8 tủi thân run rẩy ngồi chen trên xe ngựa.
“Con là hiệp sĩ! Ba và chú Hổ là công chúa!” Mèo con ngồi trên xe bạch mã, ưỡn ngực ra chiều kiêu ngạo lắm.
Trình Nhiên nghe Trình Dương nói vậy, nhìn tên đàn ông to con tay xăm hình ngồi đối diện mình. Sao thốt được ra câu đó vậy?
Nào có công chúa đô con thế đâu?
Ngược lại mới đúng.
Vương Hổ nhìn Trình Nhiên đột nhiên cong môi cười, cảm thấy tim mình đập cái thịch.
Người này sao đáng yêu như vậy chứ!!!
Muốn ‘ấy ầy’ cậu ấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.