Chương trước
Chương sau
3.
Đây đã là lần thứ 17 Vương Hổ nhìn về phía đứa bé đang ngồi co ro trên ghế rồi.
ĐM, loại phụ huynh chó má gì lại để con mình ngồi ở chỗ thế kia vậy. Không phải là bị bỏ rơi đấy chứ?
Rốt cục, khi đứa bé bị một kẻ có ý xấu hỏi ‘Ba mẹ con đi đâu rồi?’ một lần nữa, Vương Hổ đứng dậy đi qua ôm lấy bé.
Đầu đinh xăm toàn bộ cánh tay, thật sự gây ấn tượng mạnh.
“Nhóc ngồi đây với bọn chú, chờ ba mẹ tới, nhóc có nhớ số điện thoại của ai không?” Vương Hổ cố gắng nói chuyện ôn hòa, mặt cười hiền lành, đáng tiếc lại tạo cảm giác hổ già giả làm mèo con.
Trình Dương nhìn cái chú có ngũ quan thâm thúy trước mặt, mặc quần bò áo ba lỗ, xăm hình cả một cánh tay thì rúc về sau theo bản năng.
Trong tivi nói, những người thế này rất có thể là dân anh chị.
Vương Hổ hình như cũng ý thức được vấn đề này, nhìn đám đàn em tóc nhuộm vàng chóe đeo dây chuyền ngồi bên cạnh, lông mày nhướn lên vỗ bàn một cái.
“Thằng Ba thằng Tư bỏ thuốc lá đi, không thấy đang có con nít ngồi ở đây à! Còn thằng Hai, ngồi đàng hoàng lại coi! Gác chân cái gì, không được rung chân, đừng có làm gương xấu! Chú không biết câu ‘nam đẩu tiện’* à?”
*xuất phát từ câu 男抖穷,女抖贱 (nam đẩu cùng, nữ đẩu tiện) đại ý là đàn ông có thói rung chân thì là người không ổn trọng thành thục, làm việc gì cũng không đáng tin; phụ nữ có thói rung chân thì là người không phải là người dịu dàng hiền tuệ.
Nói xong một câu dài, Vương Hổ cũng chỉnh trang lại bản thân (lấy tay sửa cái đầu đinh của mình),hiền hòa nói: “Chú đã dạy dỗ bọn họ rồi, bọn chú không phải người xấu đâu, người lớn trong nhà nhóc đâu, sao lại để nhóc ra ngoài một mình muộn như thế này?”
Nên là chú không tự thấy được chính chú mới là người đáng sợ nhất đó hả?!
Ánh đèn vàng ấm áp bao phủ lấy cửa hàng thịt nướng, trong quán là các shachiku* mới tan làm, cũng có cả sinh viên ra ngoài kiếm đồ ăn đêm. Bọn họ hoặc là nói chuyện trời Nam đất Bắc cùng bạn bè, thoải mái cười to, hoặc là nâng ly chau mày uống một mình, trong lòng cất chứa ưu sầu.
*gốc 觅食 xã súc/ Shachiku: Là một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản. [社] trong [會社] (Câu lạc bộ/ tập thể),[畜] trong [家畜] (Gia súc) có nghĩa là “Súc vật của công ty”. Từ ngữ này xuất hiện từ những năm 1990 và dần trở nên phổ biến tại Nhật Bản, sau đó lan rộng ra các nước trong khu vực Đông Á. Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Từ việc ăn uống đến ngủ nghỉ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc. (tham khảo nhà Hướng Nhật Quỳ)
Cậu bạn nhỏ Trình Dương 5 tuổi rốt cục vẫn chỉ là trẻ con, khổ sở chờ đợi trong khoảng thời gian rất dài cộng thêm cái chú trước mắt đây, dù trông hung ác nhưng lại dịu dàng bất ngờ kích thích cho không khống chế được nữa mắt đỏ hết cả lên.
Nước mắt nóng hổi chảy thành dòng, cuối cùng bé oa oa òa khóc.
Trước những ánh mắt khinh bỉ xung quanh (nhất là thằng đệ ngồi bên cạnh mình),Vương Hổ ôm đứa trẻ vào lòng, vỗ nhẹ lưng của bé. Một người đàn ông thô kệch nhẹ giọng dỗ dành cậu bé mềm mại đáng yêu như mèo con, cảnh tượng này không hiểu sao lại hài hòa một cách bất ngờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.