3.
Đây đã là lần thứ 17 Vương Hổ nhìn về phía đứa bé đang ngồi co ro trên ghế rồi.
ĐM, loại phụ huynh chó má gì lại để con mình ngồi ở chỗ thế kia vậy. Không phải là bị bỏ rơi đấy chứ?
Rốt cục, khi đứa bé bị một kẻ có ý xấu hỏi ‘Ba mẹ con đi đâu rồi?’ một lần nữa, Vương Hổ đứng dậy đi qua ôm lấy bé.
Đầu đinh xăm toàn bộ cánh tay, thật sự gây ấn tượng mạnh.
“Nhóc ngồi đây với bọn chú, chờ ba mẹ tới, nhóc có nhớ số điện thoại của ai không?” Vương Hổ cố gắng nói chuyện ôn hòa, mặt cười hiền lành, đáng tiếc lại tạo cảm giác hổ già giả làm mèo con.
Trình Dương nhìn cái chú có ngũ quan thâm thúy trước mặt, mặc quần bò áo ba lỗ, xăm hình cả một cánh tay thì rúc về sau theo bản năng.
Trong tivi nói, những người thế này rất có thể là dân anh chị.
Vương Hổ hình như cũng ý thức được vấn đề này, nhìn đám đàn em tóc nhuộm vàng chóe đeo dây chuyền ngồi bên cạnh, lông mày nhướn lên vỗ bàn một cái.
“Thằng Ba thằng Tư bỏ thuốc lá đi, không thấy đang có con nít ngồi ở đây à! Còn thằng Hai, ngồi đàng hoàng lại coi! Gác chân cái gì, không được rung chân, đừng có làm gương xấu! Chú không biết câu ‘nam đẩu tiện’* à?”
*xuất phát từ câu 男抖穷,女抖贱 (nam đẩu cùng, nữ đẩu tiện) đại ý là đàn ông có thói rung chân thì là người không ổn trọng thành thục, làm việc gì cũng không đáng tin; phụ nữ có thói rung chân thì là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-nuoi-day-con-tre-cua-anh-chang-tho-xam-va-chang-trai-uu-tu/165598/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.