Triệu Tương Nghi vừa nghiêm túc viết chữ giản thể vừa cong khóe môi cười hì hì, lòng thầm nghĩ, ca ca, thật ra trời sinh muội chẳng thông minh đâu, chỉ là chiếm chút tiện nghi thôi.
Trong chớp mắt, nàng đã viết xong cách nấu, tất cả đều là chữ giản thể, tuy vậy nội dung so với tấm gốc không khác nhau.
Hiện tại thì tốt rồi, những chữ này đừng nói là người khác, ngay cả Triệu Hoằng Lâm có một bụng kiến thức vẫn xem không hiểu, ở thời đại này chỉ sợ có mỗi mình nàng mới hiểu.
Cho dù phương pháp bị kẻ khác đánh cắp, tìm mọi cách nghiên cứu nó, cũng khó lòng biết được cách làm và không thể nào làm ra được mùi vị chân chính.
Nàng thật ngốc mới có thể hoảng hốt như vậy, ban đầu phương pháp được viết bằng chữ phồn thể suýt bị người ta trộm mất, thật ra thì cũng chẳng cần ngại. Nàng hỏi người trong nhà mấy nguyên liệu chủ yếu nhưng chả ai biết, thế nên nàng đã gọi tên khoa học của chúng, khẳng định ở thời đại này đâu có ai biết được. Khi đó, người trong nhà chỉ cho là Triệu Tương Nghi tâm huyết dâng trào gọi loạn, dù sao bọn họ cũng đâu biết tên mấy loại cây đó, thế nên tùy nàng thôi. Phương pháp này có rơi vào tay người khác thì họ cũng chẳng biết cái cây đó ra sao, càng không biết đến nơi nào tìm thì làm sao mà điều chế.
Lúc đầu Triệu Tương Nghi đã mất một phen tâm huyết để khuyến khích mọi người, có vài loại Phương thị chưa từng nghe qua, sợ là có độc, ăn vào sinh bệnh thì toi, cho nên còn đặc biệt đi thỉnh giáo lão Ôn, chờ lão Ôn nghiệm chứng qua, chứng thật không độc rồi Phương thị mới dám dùng để chế biến hương liệu.
Bên này, Triệu Tương Nghi xếp tờ giấy vừa viết phương thức làm lại cho cẩn thận, rồi nhờ Triệu Hoằng Lâm thêm vài hương liệu không cần thiết vào bản gốc, làm mờ đi những hương liệu quan trọng, tất cả đều dùng chữ phồn thể.
Bởi vì, giờ phút này trong lòng nàng đang có một kế hoạch lớn, hơn nữa lợi dụng cái bẫy này rất nhanh có thể bắt được tên trộm kia.
Nếu như người nọ vẫn luôn bị tờ phương tức chế biến này thu hút.
Đêm hôm đó, Triệu Tương Nghi vẫn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, nàng cũng hi vọng một chút nghi ngờ đó chỉ là phỏng đoán mà thôi.
Chờ Triệu Hoằng Lâm sửa lại xong, Triệu Tương Nghi nói: “Ca, chúng ta để lại chỗ ban đầu đi, lần này khẳng định an toàn, chờ bà nội quên cách làm, muội sẽ đọc cho bà nghe, những phụ liệu kia muội sẽ đọc được.” Hết cách rồi, lúc ca chỉ vào một chữ và hỏi ý nghĩa của nó, Triệu Tương Nghi đành nói chữ giản thể thành “ký hiệu”…Kết quả Triệu Hoằng Lâm tỏ ra lúng túng, rất miễn cưỡng chỉ vào một ít chữ giản thể mà tán dương rằng nhìn rất đẹp mắt.
Triệu Tương Nghi đổ mồ hôi hột, một người chưa từng cầm qua bút lông thì đẹp mắt chỗ nào vậy?
Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, hai huynh muội đem bạc cùng tờ phương pháp để lại chỗ cũ, nơi đó rất bí mật, cực kỳ khó bị phát hiện, huống chi trải qua lần này, người trong nhà lại càng cẩn thận hơn, những người bụng dạ khó lường muốn trở lại trộm tiếp, chỉ sợ khó càng thêm khó.
Cuối cùng, nàng nhìn lại bản gốc, ánh mắt Triệu Tương Nghi lóe lóe đảo quanh, sau đó cầm lên quơ quơ, nhìn Triệu Hoằng Lâm cười nói: “Ca, chúng ta chơi trốn tìm đi?”
Triệu Hoằng Lâm tựa hồ cũng quên mất Triệu Tương Nghi có mấy tuổi, chỉ cười phụ họa theo: “Được, ca cũng đang nghĩ như vậy đấy. Ừ…để nó lại chỗ cũ đi.”
Triệu Tương Nghi đồng ý gật gật đầu.
Nếu như tên trộm thường, có lấy món gì quý giá thật cũng không là cái gì, xem như vận xui nhà họ đang đến, nhà ai mà không bị trộm ghé thăm một hai lần?
Nhưng nếu đánh cắp phương pháp làm hương liệu, vậy thì dùng cách này có thể bắt được hắn.
Ngày kế, Phương thị đem chuyện trộm ghé thăm kể cho Triệu Tín Lương nghe, Triệu Tín Lương lúc đầu là kinh ngạc, nhưng biết tờ phương pháp và bạc vẫn còn thì thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó, Phương thị còn nói cho nhà Lý thị biết chuyện này.
Dần dần, tin nhà họ bị trộm lan rộng ra cả thôn, mọi người mơ hồ biết được, nhà bọn họ có một tờ giấy ghi phương pháp làm hương liệu, thật may không bị trộm mất, nếu không liền xong đời.
Người vô tâm nghe xong liền cười một hồi rồi thôi, thỉnh thoảng nói đôi ba câu may mắn này nọ, người hữu tâm nghe được, cư nhiên đúng như Triệu Tương Nghi đoán, tên đó sẽ tỉ mỉ hỏi thăm chỗ cất giấu.
Phương thị nhất nhấttrả lời đối phương, cũng hết sức thật lòng kể ra chỗ cất giấu.
Cùng lúc đó, hành động của Dương thị lại có chút khả nghi.
Nghe đại phòng bị trộm, bà ta còn chộp người vào cửa hỏi thăm, vừa bắt đầu, mọi người chỉ cho là bà ta đang hả hê, nhưng vẫn nói ra nhiều thứ, Triệu Tương Nghi nhìn đám người này mà trong lòng càng sinh ra hiềm nghi, cảm thấy Dương thị cũng đứng trong hàng ngũ có ý đồ đen tối.
Bên này, thấy Dương thị lại hỏi: “Vậy các con phải khóa chặt cửa rồi, ai yêu, ngày hôm qua ta có ở nhà, nhưng bận muốn chết, không có ra cửa, nếu bị trộm nhớ thương, ta nhất định sẽ cẩn thận coi chừngnhà các con, cho các con bắt trộm.”
Triệu Hoằng Lâm lộ vẻ hoài nghi, ngoài miệng thì cười khẩy: “Sao ta không phát hiện ra, tam thẩm lại trượng nghĩa như thế.”
“Tam thẩm đã khác trước nhiều rồi mà.” Dương thị cư nhiên chưa nghe ra Triệu Hoằng Lâm đang châm chọc bà ta, chỉ dùng sức lực cười hì hì, còn tưởng rằng mọi người đang thân thiết với bà ta hơn.
“Thật may phương pháp làm hương liệu chưa bị trộm mất, bằng không thế nào cũng xong đời.” Triệu Tương Nghi nghi ngờ nhìn Dương thị, mặc kệ tên trộm kia có phải là bà ta hay không, thử để bà ta dò xét xem sao.
“Ơ? Vậy nhà tụi con để phương pháp làm đó ở đâu, tên trộm kia cũng thật đần, cư nhiên tìm không thấy à?” Con ngươi Dương thị chuyển chuyển, giọng nói cũng bắt đầu kích động hơn, tuy đã cố gắng che giấu.
Triệu Tương Nghi tỉ mỉ quan sát cử chỉ Dương thị, sau đó híp cặp mắt cố ý cười nói: “Chúng con kẹp vào sách rồi để trong phòng ca ca ấy.”
“Ơ, chỗ đó kín à, cho dù tên trộm có vào cũng chỉ nghĩ là nó được giấu trong phòng đại ca, vạn vạn không ngờ tới lại giấu vào phòng sách của Hoằng Lâm.” Dương thị cao hứng cười cười, “Thật may nhà các con chẳng tổn thất gì, chỉ mất vài cuộn vải gì đó thôi, mà cũng chẳng đáng giá.”
“Vợ lão tam, làm sao ngươi biết nhà chúng ta bị trộm vài cuộn vải?” Phương thị cảnh giác nhìn Dương thị, “Chúng ta đâu có đồn chuyện này ra ngoài?”
“Khụ…Này, này…” Dương thị chợt co quắp, xoa xoa hai tay ha ha cười, sau đó lại hàm hồ nói, “Ta đoán thôi, trước nhà có may vài bộ áo mới, vẫn còn dư lại mấy cuộn, còn đặt ở vị trí dễ nhìn thấy, sao không bị mất cho được, ha ha, ha ha......” Mặt Dương thị nhất thời trở nên nhăn nhó, sau lại nói nhà có chuyện phải về gấp, nhân cơ hội chạy tóe khói.
“Cử chỉ của bà ta rất khả nghi, không đúng lắm…” Triệu Hoằng Lâm híp mắt lại, môi mỏng mím chặt, đem lời trong lòng nuốt trở về, sau có hơi cười lạnh, “Thôi cứ chờ xem động tĩnh trong mấy ngày nay vậy.”
“Bây giờ trộm cũng thật to gan, ban ngày trong nhà có người mà cũng dám vào nhà trộm vặt, bất kể có phải là người trong thôn hay không, về sau nếu bị ta bắt được, ta phải chặt tay của hắn.” Lão Triệu suy nghĩ hơi thô, căn bản không hiểu được sao bọn trộm cắp này lại hèn hạ đến thế, nói xong còn thấp giọng thêm một câu, “Ôi chao? Các người rêu rao làm gì, không sợ có thêm vài kẻ vào nhà nữa sao?”
Triệu Tương Nghi che cái miệng nhỏ nhắn len lén cười, nàng muốn chính là kết quả này.
Bất kể những kẻ kia có phải đến trộm cách nấu hay không, thì đám đó vẫn là kẻ trộm, tóm lại chỉ cần chú ý hơn một chút, thế nào cũng bắt được trộm, rồi nghĩ cách xử lý sau.
Phương thị ước chừng cũng hiểu ý định của hai huynh muội họ, dễ thương lại còn thông minh nữa, quay qua quở trách lão Triệu: “Hễ mở miệng ra là chặt tay chặt chân, ông mà chặt người ta thật, thì ai ngồi tù đây?”
Hai huynh muội thấy ông nội, bà nội cãi nhau, cũng đành cười rồi lắc đầu một cái đi về phòng mình.
Không ngờ tới, tên trộm kia lại mất kiềm chế đến thế, mùng chín tháng tư đêm đó lại lẻn vào nhà…Có thể qua nôn nóng, mà chẳng phát hiện điều bất thường đang đến —— tối nay cửa đại phòng đã khóa kỹ, mà bị tên tặc kia lại dễ dàng mở được.
Mấy ngày nay bởi vì canh chừng, cho nên hai huynh muội họ một người thức một người ngủ luân phiên nhau.
Triệu Tín Lương còn bố trí một cơ quan nho nhỏ trong phòng Hoằng Lâm, phàm là người nào đụng vào cuốn sách sẽ có “báo động” bật lên.
Vào lúc nửa đêm, Triệu Tín Lương híp lại cặp mắt nằm ở trên giường chờ, khi kẻ đó đụng vào hắn sẽ nhổm dậy ngay tức khắc.
Quả thật có người luôn ham muốn cách nấu của nhà bọn họ.
Nương nhờ ánh trăng, kẻ đó len lén chạy tới giữa, tỉ mỉ tra xét bên trong gian phòng.
Triệu Hoằng Lâm cũng không ngủ, còn thấy người đó nhè nhẹ đi vào, hắn lập tức khẩn trương lên, tuy vậy vẫn giả bộ ngủ, mặc cho tên trộm kia cứ lật hết cuốn này đến cuốn khác.
Triệu Tương Nghi cùng Phương thị nghe thấy động tĩnh, cũng lặng lẽ rời giường, len lén đi tới chỗ Triệu Tín Lương…
Phương thị thấy trong phòng Triệu Hoằng Lâm thực sự có người, vừa định tiến lên bắt trộm, Triệu Tín Lương lại lập tức ngăn lại, nhìn bà khẽ lắc đầu, ý bảo bà đừng “Đả thảo kinh xà”.
Chờ tên trộm kia tìm được tờ giấy viết phương pháp rồi, đám người Triệu Tín Lương mới bàng hoàng nhận ra, kẻ đó là Dương thị.
Người đầu tiên vào nhà họ trộm đồ cư nhiên là Dương thị.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]