Edit: Julia
“Tiểu thư.” A Bình mang một chén trà nóng lên cho Nhâm thị, Nhâm thị tiện tay bưng chén trà lên thổi, trà sóng sánh, sau đó ngước mắt nhìn A Bình
“Có phải là lập tức đến Diệp thị tú trang?”
A Bình gật đầu.
Nhâm thị cười nhạt, để chén trà xuống, híp mắt suy nghĩ: “Ta sớm đoán được nàng ta sẽ làm như vậy, từ lần trước nàng ta đem tú phẩm đưa đi Tô phủ phá hư.”
“Tiểu thư, A Bình không hiểu.” A Bình ngưng mi, “Chuyện lần trước, ngài đã biết rõ như vậy rồi, sao không đem bắt nàng ta lại, ngược lại còn càn quấy cùng nàng ta, nếu để nàng ta gây nên sóng to gió lớn gì nữa, chẳng phải rất bất lợi với tú phường của chúng ta sao?”
“Người này à, luôn luôn phạm sai lầm.” Nhâm thị dựa vào ghế thở nhẹ, “Lúc ta biết việc làm của nàng ta cũng rất tức, mà cũng rất kinh ngạc. Có điều ta quyết định tha cho nàng ta một lần, không nói gì chính là muốn nhìn nàng ta có biết ăn năn hối cải hay không, nào ngờ nàng ta ngày một thậm tệ hơn.”
“Tiểu thư, tâm địa lương thiện quá rồi.” A Bình thở dài một hơi.
“Đúng vậy, vì thế mới rơi vào tình cảnh này.” Nhâm thị tự giễu.
A Bình cũng ý thức được mình nói sai, vội vàng xin lỗi nói: “A Bình lỡ miệng “
Nhâm thị khoát khoát tay: “Không sao, bà lui xuống trước đi, ta muốn yên lặng suy nghĩ.”
Trên mặt A Bình có vẻ xấu hổ, trước khi đi, lại nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-nong-thon-nhan-roi/2185741/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.