Edit: Julia
“Triệu lão bản, đây là tiền cơm tháng này, tiểu thư nhà ta bảo ta đến trả, còn có, tiểu thư còn nói…Bắt đầu từ tháng sau, cơm trưa của Như Ý trang sẽ không đặt ở chỗ ngài nữa, là do nguyên nhân gì ta cũng không rõ … Có điều Triệu lão bản a, ngài đừng có hiểu lầm gì hết, tiểu thư nhà ta không phải là loại người vong ân phụ nghĩa, có lẽ là do tiểu thư gần đây buồn bực trong lòng, nên mới không thoải mái chưa biết chừng. Tiểu thư số khổ, ta nhìn nàng từ nhỏ lớn lên, nàng...” A Bình muốn nói nhưng dừng lại, chỉ lúng túng cười cười “Không, không có gì, cứ xem như ta tuổi tác đã cao, lại ưa nhiều chuyện đi…”
“Không sao đâu, A Bình.” Triệu Tín Lương cười khổ nói, vươn tay tiếp nhận túi bạc A Bình đưa, sau đó bất đắc dĩ cười, “Ta nghĩ ta đại khái biết được nguyên nhân gì rồi, A Bình, sau khi quay về bà đừng có tìm hiểu tiểu thư nhà bà nữa…Cũng nhờ bà thay ta nói với nàng —— là ta quá lo lắng, mong nàng hãy yên tâm, ta sẽ không nói gì hết hết, sẽ không có ý niệm gì khác trong đầu.”
Đây có thể xem là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga đi? Cũng đúng, kẻ thô tục như hắn, sao nàng có thể để tâm đến chứ…Chỉ một chút mánh khoé thôi, lập tức có thể thấy giữa hắn và nàng có một khoảng cách, nàng một chút cũng không sai, ngược lại là làm vậy không chừng lại đúng.
Triệu Tín Lương miễn cưỡng tự an ủi chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-nong-thon-nhan-roi/2185670/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.