Edit: Thiên Âm
“Hoằng, Hoằng Lâm?” Lã thị vội lấy khăn tay lau nước mắt, vẻ mặt vui mừng “Ta, ta là nương của con, con đã lớn như vậy rồi.”
“Nhờ hồng phúc của bà, tôi không có mất trí nhớ, ngược lại còn nhớ rất rõ kìa, bà không thất vọng chứ?” Giọng nói Triệu Hoằng Lâm không có độ ấm, hắn biết sớm muộn gì mình cũng sẽ gặp lại Lã thị, đây cũng những bước trong kế hoạch, chẳng qua không nghĩ tới, lại nhanh như vậy.
“Con trai?” Lã thị không thể tin được đây là con trai của mình...... Đứa trẻ từng kính trọng mình, một đứa con hiểu chuyện, thông minh, hôm nay sao lại trở nên lãnh khốc vô tình?
“Đừng tôi như vậy, tôi không có một mẫu thân giống như bà.” Triệu Hoằng Lâm cảm thấy ghê tởm,quay mặt sang chỗ khác không nhìn Lã thị.
Lã thị che miệng khóc nức nở, tầm mắt lần nữa trở nên mơ hồ, Lã thị nhiều lần muốn đừa tay sờ lên gương mặt của con trai, nhưng không có dũng khí đưa tay lên.
“Bà trở về làm cái gì? Cho rằng nhà tôi sống vất vả quá, cho nên đặc biệt đeo vàng đội bạc trở lại để chứng minh cho nhà tôi biết lựa chọn của bà là đúng phải không?” Triệu Hoằng Lâm không khách khí, trong tởng tượng của hắn, nếu như mình gặp lại người đàn bà này, sẽ nói chuyện như thế.
Hai tay Lã thị ướt đẫm mồ hôi, nước mắt cùng mồ hôi hoà lẫn nhau, khiến cho nàng ta nhìn thê thảm đến tức cười: “Hoằng Lâm......Nương biết sai rồi, nương rất hối hận, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-nong-thon-nhan-roi/2185595/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.