Sau đó, Triệu Tương Nghi cơ hồ là luôn quan tâm đến hiệu thuốc bên kia, nàng vùi đầu vào công việc, cố gắng không nhớ đến Bùi Tử Quân, cái loại cảm giác nhớ nhung đó, mặc dù là ngọt ngào nhưng cũng đau khổ.
Nếu không phải ngại vì lễ giáo thời này, ngại vì Ông thị đối với mình có ý kiến, không thì nàng đã chạy đến huyện Giang Ninh tìm Bùi Tử Quân.
Thật ra, Triệu Tương Nghi. cũng không biết chuyện
Có mấy lần, Bùi Tử Quân lặng lẽ chạy đến trấn Thanh Hà thăm Triệu Tương Nghi. Nhưng vì để Triệu Tương Nghi không biết, nên mỗi lần đến đều vội vội vàng vàng, hầu như không lưu lại qua đêm.
Hắn cũng sợ, sợ một ngày chính thức gặp mặt Triệu Tương Nghi, hắn không kềm chế được chính mình, sẽ ở lại trấn Thanh Hà cùng Triệu Tương Nghi, không muốn về huyện Giang Ninh, không muốn xa người yêu.
Việc nhỏ không nhẫn sẽ làm hư việc lớn, mẫu thân bên kia, bởi vì Lã thị mất, dần dần đối với Triệu Tương Nghi mềm lòng, chỉ cần khuyên nhủ vài lần, cố gắng chút sẽ tốt, nếu như lúc này, bị mẫu thân phát hiện hai người bọn họ ngầm lui tới, chỉ sợ mẫu thân lại thay đổi thái độ.
Gần một năm sau.
Rất nhanh sẽ đến sinh nhật 15 tuổi của Triệu Tương Nghi, sinh nhật của nàng là mùng10 tháng 12, ngày đó, là ngày trọng đại nhất trong đời, ngày đó là lễ cập kê của nàng, là ngày nàng trở thành người lớn,
Bùi Tử Quân đến giờ không có tin, điều này khiến nàng hoảng loạn, chẳng lẽ là, Bùi Tử Quân đã thay đổi ý định, chỉ cần gia nghiệp Bùi gia sau đó vâng theo Ông thị, cưới một cô gái khác?
Vậy mình thì sao?
Ý nghĩ này khiến Triệu Tương Nghi phiền não trong lòng.
Trong tay sổ sách hiệu thuốc, nhưng không có lật một trang nào, ánh mắt không có ở trên sổ.
Bích Văn nhìn thấy, không khỏi thở dài, suy nghĩ vẫn là nên nói: “Mấy ngày nữa, là lễ cập kê của tiêu thư, tiểu thư sao còn buồn bã như vậy?”
Triệu Tương Nghi đặt sổ sách xuống, ngưng mi: “Có lẽ là trưởng thành, nên mới có phiền não.”
Bích Văn biết rõ Triệu Tương Nghi không bỏ được Bùi Tử Quân, nhưng đã qua một năm, Bùi Tử Quân không tin tức, thật sự là không đáng để Triệu Tương Nghi chờ đợi.
“Theo nô tỳ, tiểu thư khéo léo, tài giỏi như vậy, ai lấy được tiểu thư, chính là phúc khí của người đó, tiểu thư hà tất...” Bích Văn không có nói tiếp, chỉ vào sổ sách, “Đây này, lúc thiếu gia không có ở đây, tiểu thư đã đem sổ sách trong hiệu thuốc xử lý rất tốt đó thôi.”
Triệu Tương Nghi hơi hé môi, miễn cưỡng cười.
Triệu Hoằng Lâm và Tề Uyển Dao một tháng trước đã trở về, đồng thời ôm về một tiểu nam hài khoẻ mạnh, mập mạp. Đứa bé này ắt phải công khai thân phận của nó cho người bên ngoài biết, có điều, bây giờ tang kỳ đã qua, lại không trở ngại như ngày trước. Chỉ cần công bố ngày sinh tháng đẻ của đứa bé, người hữu tâm bấm ngón tay tính toán cũng biết, đứa bé này có trước khi Lã thị mất.
Nhìn vợ chồng son hôm nay hạnh phúc, Triệu Tương Nghi không khỏi ước ao.
10 tháng 12, cuối cùng cũng đến.
Triệu Tương Nghi nhìn trang phục hao mỹ, trong lòng lại không thấy vui.
Nàng thật muốn chạy đến huyện Giang Ninh, tìm Bùi Tử Quân để hỏi rõ ràng, lấy được đáp án mình muốn, ít nhất cũng ăn nói rõ, không như bây giờ không minh bạch như vậy.
Lễ cập kê tổ chức trong từ đường Triệu thị ở Triệu gia thôn, thần thánh mà trang trọng.
Triệu Hữu Căn được mời đến, làm người xướng lễ cho lần cập kê này của Triệu Tương Nghi cũng chính là chủ trì. Bằng địa vị Triệu Hữu Căn hôm nay, làm chủ trì cho lễ cập kê của Triệu Tương Nghi, đối với Triệu Tương Nghi mà nói, đã nể mặt lắm.
Mà những nhân vật còn lại, như tán giả, hữu ti, kê giả *, đều là những người nổi tiếng, có thể thấy lễ cập kê này, Nhâm thị và Triệu Tín Lương xuất đủ công phu.
*Hình như là những bà chải tóc, cài trâm, nói điều hay.
Triệu Tương Nghi biết lễ cập kê đối với một cô gái mà nói, rất quan trọng, trong lòng cảm kích họ.
Trên mặt dần có nụ cười.
Đúng vậy, ngày hôm nay là một ngày đặc biệt, phụ mẫu, các trưởng bối trong nhà đều dùng hết toàn lực, trong lòng dù có đau khổ cỡ nào đi nữa, cũng phải lên tinh thần, cười tươi, bằng không, không phải cô phụ ưu ái của mọi người đối với mình ư?
Nếu trong đời không có tính yêu, như vậy còn có thân tình, hữu tình mà.
Các thành viên, các tân khách, người làm lễ đều có mặt hết ở trong từ đường, lúc này bên trong yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe được một, hai tiếng cười vui vẻ, nhưng đều diệu thấp, có thể thấy mọi người coi trọng ngày lễ này thế nào.
Triệu Tương Nghi đứng trong đông phòng, nghe động tĩnh bên ngoài, lại hơi khẩn trương.
Triệu Hữu Căn thân là người xướng lễ, bắt đầu giới thiệu những thành viên quan trọng hôm nay.
Giới thiệu xong xuôi, Triệu Hữu Căn bắt đầu xướng: “Lễ cập kê bắt đầu, mọi người yên lặng. Thiên địa tạo vạn vật, vạn vật Thiên địa tạo vạn vật, vạn vật hưng hằng, dĩ gia dĩ quốc, tổ tông vinh diệu. Phụ mẫu truyền ta…” Đây là tán từ [lời hay], tục xưng là lời dạo đầu.
Trong từ đường một mảnh yên lặng, tiếng cười vui vẻ thỉnh thoảng phát ra đã biến mất
Hữu Ti và Tán giả bước đến, hữu ti theo quy củ đứng một bên, mà tán giả lại bước đến bắt đầu thắp hương, đốt nến.
Ngay sau đó, Triệu Hữu Căn cao giọng nói: “Cho mời phụ mẫu người cập kê ngồi vào vị trí.”
Triệu Tín Lương và Nhâm thị mỉm cười đến, tán giả tự mình nghênh đón, đưa hai người đến chỗ ngồi.
“Cho mời tân khách ngồi vào vị trí.” Tân khách được mời đến ưu nhã ngồi hết vào vị trí của mình, mặc dù nhiều người, những vẫn duy trì yên lặng.
Tất cả vào chỗ xong, cũng đến lúc mời chủ nhân buổi lễ hôm nay ra.
“Cho mời người cập kê ở đông phòng bước ra,lễ cập kê bắt đầu” Triệu Hữu Căn hô to một tiếng, cũng khiến đáy lòng Triệu Tương Nghi nổi lên một tia gợn sóng.
Bích Văn đỡ Triệu Tương Nghi chậm rãi đi ra.
Triệu Tương Nghi hôm nay mặc một bộ trang phục lộng lẫy, áo hoàng y, tay áo viền lông thỏ, nhìn qua nàng rất hoạt bát và lanh lợi. Váy màu đào, phía trên thêu cành mai hé nở, còn có nếp gấp càng tăng thêm vài phần đẹp đẽ. Trên cổ là dây chuyền Bùi Tử Quân tặng, bây giờ trời rét lạnh, nhưng vẫn cảm thấy ấm áp. Trên tay đeo vòng tay khắc đôi hà tu, ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn bích ngọc, khiến nàng cả người thêm chói mắt.
Mới ra khỏi đông phòng, mọi người đều tấm tắc khen ngợi.
Triệu Tương Nghi trước giờ rất ít khi trang điểm, đa số đều tuỳ ý, hôm nay mặc trang phục như vậy, khiến rất nhiều người ở đây trong khoảng thời gian ngắn, kinh ngạc vì nàng.
Mà lúc này, trong lòng mọi người đều nghĩ đến câu “Con gái 18 liền thay đổi” để hình dung Triệu Tương Nghi lúc này.
Triệu Tương Nghi được tán giả nghênh đón, nàng đầu tiên là bái song thân phụ mẫu, sau đó hành lễ với các tân khách, các tân khách cũng tiểu lễ, bởi vì hôm nay Triệu Tương Nghi là trung tâm buổi lễ.
Tất cả đều xong, Triệu Tương Nghi được an bài ngồi ở chính giữa từ đường.
Người hầu bàn lúc này đặt một cái bồn rửa tay sạch sẽ xuống, người xướng lễ nói: “Mời tân quán thủ, mời tán giả và kê giả đến chải tóc.”
Một tràng diện nghiêm túc, so với lúc nãy nàng bước ra còn nghiêm túc hơn.
Tán giả bắt đầu giúp Triệu Tương Nghi trang điểm, Triệu Tương Nghi yên lặng ngồi, có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Trang điểm xong, tán giả lấy một cây lược gỗ.
Tán giả nâng mái tóc Triệu Tương Nghi lên, nhẹ nhàng chải xuống, chải xong. Dùng tay búi tóc Triệu Tương Nghi rất tinh xảo, đây chính là kiểu búi tóc dành cho nữ tử mới trưởng thành, trước khi trưởng thành, các nữ hài tử cũng búi tóc, nhưng đều là búi hai bên.
Hôm nay, Triệu Tương Nghi cập kê, tóc của nàng đương nhiên sẽ búi kiểu búi của thiếu nữ.
Qua tục chải đầu, Triệu Tương Nghi đứng dậy, hành lễ với tán giả.
Trên búi tóc nàng có một câu mộc trâm, đây chính là minh chứng cho việc đã trưởng thành.
Ngay sau đó, Triệu Tương Nghi còn phải tiếp nhận lễ đội mũ, lễ thay y do tán gỉa làm.
Hàon tất các tục lệ, kê giả sẽ ban thưởng chữ cho.
Hôm nay Triệu gia là một đại hộ, các chủ tử trong Triệu phủ đều là văn thải, cho nên mới có việc này. Chứ còn ở nông hộ, khi con gái cập kê sẽ bỏ qua tục này.
Người ban thưởng chữ cho Triệu Tương Nghi, là thân ca ca Triệu Hoằng Lâm.
Vì hôm nay hắn là chính tân, do hữu ti dẫn đến, một phen xướng khúc, đem điển cố nói ra, sau yên lặng nhìn Triệu Tương Nghi, cười nói: “Ban thưởng hai chữ ‘ 筎 卿’ [Mục Khanh]”
Triệu Tương Nghi cũng cười theo, dù sao nàng không có nhiều cơ hội làm thơ, có tự lấy tên cũng vô dụng, còn là một cái tên vừa hay vừa dễ nhớ
Nàng và Triệu Hoằng Lâm thở dài, ban thưởng chữ cứ vậy là xong
Tiếp theo, nàng nghe người xướng lễ dạy dỗ, dạy dỗ xong, chờ người xướng lễ xướng một khúc kết thúc, lễ cập kê đã xong.
Lúc nghe dạy dỗ, Triệu Tương Nghi đang có tư tưởng quân nhân đào ngũ.
Nàng nhớ Bùi Tử Quân.
Dây chuyền trên cổ toả ra hơi ấm, nhưng tâm nàng dần lạnh thấu
Lễ cập kê long trọng thì như thế nào, mặc trang phục lộng lẫy thì sao? Bùi Tử Quân không ở đây, không nhìn thấy cũng uổng công.
Huấn đạo hoàn tất, kết thúc buổi lễ.
Mọi người nở nụ cười, cũng có ưu nhã bắt tay với nhau, tuy náo nhiệt nhưng không ồn ào, vẫn duy trì vài phần ưu nhã và thong dong.
Triệu Tương Nghi cúi đầu cười khổ.
Lúc này, lại có một tiếng vỗ tay liên tiếp không ngừng, không có ý tứ vang lên trong không gian yên tĩnh.
Triệu Tương Nghi ngưng mi, lòng nói người nào không biết vậy, định phá rối à?
Quay đầu nhìn lại, mọi người cũng theo tiếng vỗ tay nhìn qua, Triệu Tương Nghi cả kinh không thể động đậy.
Người nam nhân sau lưng, mặc một bộ áo tuyết màu tím, bên ngoài là áo bông dày, mặc trên người hắn, lại khiến dáng người hắn trở nên cao ngất. Tròng mắt hắn trở nên thâm thúy rất nhiều, trên mặt mang theo phong sương do vội vàng chạy đến, môi vẫn hồng nhuận mê người, phun ra hàn khí.
Khóe miệng hắn nở nụ cười, hai tay giơ lên cao, một mực vì Triệu Tương Nghi vỗ tay.
Mà Triệu Tương Nghi, cơ hồ khi nhìn thấy hắn, nước mắt không tự chủ rơi xuống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]