Ở Nghi Quân sơn trang mấy ngày, cực kỳ an nhàn, lúc nào khoé miệng Triệu Tương Nghi luôn nở nụ cười ngọt ngào.
Bùi Tử Quân thấy tiểu phu nhân như vậy, đáy lòng dần dần cảm thấy thoả mãn.
Mỗi khi hắn ở trong thư phòng xử lý sự vụ, Triệu Tương Nghi thường an tĩnh ngồi trên nhuyễn tháp đọc sách, hoặc luyện chữ, song phương không quấy rầy nhau, vui sướng làm việc của mình. Mỗi khi ngẩng đầu lên bốn mắt nhìn nhau thì luôn nở nụ cười ngọt ngào.
Hôm nay, Triệu Tương Nghi hưởng thụ nằm trong phòng ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng, lại nghe có người ở trong phòng nhỏ giọng thầm thì, trước giờ nàng ngủ không sâu lắm, chỉ cần một động tĩnh nhỏ thôi cũng sẽ giật mình tỉnh dậy
Mở mắt, đường nhìn mông lung, thấy Bích Văn và những nha hoàn khác đang xì xào bàn tán..
Triệu Tương Nghi nghiêng tai lắng nghe, mới nghe rõ nội dung câu chuyện.
Hoá ra là một nha hoàn mang từ Bùi gia đến, sáng nay l1uc quét dọn, không cẩn thận làm rơi một hộp gấm màu đỏ, trong lúc kinh hãi, nhìn thấy bên trong không phải vật phẩm quý trọng gì, cũng liền an tâm, đem hộp gấm để lại chỗ cũ.
Lúc nói chuyện, trong giọng nói còn cảm thấy may mắn, kèm theo vài phần hiếu kỳ.
Giọng nha đầu kia rất nhỏ, nhưng Triệu Tương Nghi lại nghe rõ ràng: “Trong cái hộp kia cũng không biết là gì, h2inh như rất cũ... là đồ của thiếu gia, lâu rồi không dùng, nhưng thiếu gia coi như bảo bối vậy.”
“Đừng nói nữa, thiếu phu nhân đang ngủi, đánh thức Thiếu phu nhân thì ngươi gánh không nổi đâu.” Bích Văn xưa nay ổn trọng, lo lắng cho Triệu Tương Nghi.
Mà nha đầu kia có lẽ là thấy Triệu Tương Nghi hiền hoà, cười hì hì nhỏ giọng nói: “Sẽ không đâu, thiếu phu nhân là người dễ nói chuyện, đối xử với mọi người rất tốt.”
“Hộp gấm mà người nói, lấy đến cho ta xem thử.” Triệu Tương Nghi lúc này dĩ ngồi dậy, bình tĩnh nhìn chư vị.
Mọi người phản ứng lại, đều nhất thời kinh hãi, một phòng ba bốn cái nha hoàn quỳ xuống:”Nô tỳ đáng chết, nô tỳ biết sai rồi “
“Đem hộp gấm đến cho ta xem, ta cho các ngươi.” Triệu Tương Nghi phất tay một cái, có điều mày nhíu lại, “Thế nhưng không có lần sau nữa.” Nàng tuy rằng không phải là chủ tử thích sai sử nha hoàn, không muốn dùng nô tính của những người này thể hiện địa vị của nàng thế nhưng không phải là không để mắt quản l1y hạ nhân, nếu còn giả bộ ngây ngô, hiền lành, đám người này sẽ nhảy lên đầu nàng.
“Nô tỳ biết sai rồi” Cả đám người đồng thanh nói, sau đó Triệu Tương Nghi ra lệnh, mới dám đứng dậy.
Nha hoàn lúc nãy nói chuyện lập tức đi lấy hộp gấm, cực kỳ thấp thỏm, không chắc bên trong là vật gì, nếu có ý nghĩa với thiếu gia, vạn nhất là vật không nên bị thiếu phu nhân nhìn thấy, mình làm như vậy, chẳng phải là đáng tội chết vạn lần?
Triệu Tương Nghi liếc nha hoàn này, sau đó phất tay: “Đều ra ngoài hết đi, lát nữa vào rửa mặt cho ta, cá ngươi tâm, xảy ra chuyện gì, ta gánh hết cho.”
Mọi người tuân lệnh, lúc này mới an tâm, long lắng ra ngoài.
Triệu Tương Nghi nh2in mấy nha hoàn đi hết rồi, lúc này mới nhìn hộp gấm màu hồng trên tay.
Hộp gấm này rất lớn, cũng không nặng, lắc lên lắc xuống, hình như bên trong rất nhiều đồ, lẽ nào đây là rương tạp vật của Bùi Tử Quân?
Dùng làm gì?
Mang theo tâm tình tò mò, Triệu Tương Nghi mở hộp gấm ra.
Hiện lên trước mắt, là một đoá sa hoa [hoa vải] hồng nhạt đã cũ, có chút nhăn, nhưng được cất giữ rất kỹ, nên còn nguyên, không bẩn.
Triệu Tương Nghi đôi mắt đột nhiên dần dần phóng đại, tay phải kìm lòng không đặng tựu bưng kín lồng ngực của mình, đây không phải là...
Ký ức giống như thuỷ triều tràn về, nhớ đến nhiều năm trước, khi đó mọi người còn là hài tử, Bùi Tử Quân cười khanh khách cầm đoá sa hoa này tặng nàng. Mà lúc đó, vì muốn cười cợt bọn người tam phòng, nên tặng lại đoá sa hoa này.
Nhiều năm như vậy, Triệu Tương Nghi từ lâu đã quên, tuy rằng thỉnh thoảng cũng nhớ, trong lòng thầm nghĩ hẳn lúc đó Bùi Tử Quân khó chịu lằm đi? Rất tức giận? Thế nhưng, cũng không đem chuyện này để trong lòng.
Hôm nay, lần nữa lại thấy đoá sa hoa này, Triệu Tương Nghi bối rối.
Bùi Tử Quân từ khi còn nhỏ đã để ý nàng?
Hơn nữa đáo sa hoa này không phải đưa cho triệu Tương Liên rồi sao, thế nào ali5 ở đây? Triệu Tương Nghi có chút mơ hồ.
Ngón tay cầm sa hoa, đường nhìn chuyển đến trên hộp gấm...
bên dưới hộp gấm, có đặt một con búp bê tinh xảo bằng gỗ tử đàn, Triệu Tương Nghi nhìn thoáng qua, cảm tháy6 thật quen thuộc, bởi vì trong số những đồ cưới nàng mang từ Triệu phủ đến, có một con búp bê như vầy, cái này của Bùi Tử Quân, cái kia của nàng, vừa vặn ghép lại thành một đôi kim đồng ngọc nữ.
Lúc đó được tặng cùng đáo sa hào này, Triệu Tương Nghi thấy búp bê này có giá trị xa xỉ, chỉ là trăm triệu lần không ngờ, con búp bê kia và con búp bê này của Bùi Tử Quân, là một đôi.
Khi đó tiểu tử mới lớn, sao lại có tâm tư này?
Nàng còn nghĩ là do hợp ý với nàng, thích chơi với nàng, cho nên mới tặng con búp bê đặc biệt như thế, mà những khác cũng được tặng giống nhau đi?
Triệu Tương Nghi lắc đầu cười, tiếp tục nh2in những av65t khác, không có vật nào không mang hồi ức giữa nàng và hắn...
Cả túi thơm cá vượt long môn màu xanh này, là lúc nàng học nữ hồng, Bùi Tử Quân muốn nó, giờ thấy túi thơm này, Triệu Tương Nghi mới nhớ hình như từ lúc nàng tặng túi hương, Bùi Tử Quân cho tới bây giờ cũng không mang.
Nếu không phải hôm nay nhìn thấy túi thơm hoàn hảo không tì vết ở đây, nàng nhất định sẽ nghĩ Bùi Tử Quân ghét bỏ tay của mình...
Một ít vụn đất, có thể nhìn ra đây là thỏ đất được nặn, đây là thỏ đất nặn ở bờ sông lúc đó với mọi người sao?
Bùi Tử Quân cư nhiên lại giấu vật này.
Còn có một bức tranh thuỷ mặc mà Triệu Tương Nghi không hiểu, trên đó vẽ một nụ sen chớm nở, cảnh vật gì cũng không có, chỉ có một đoá hoa sen.
Nhưng bức tranh rất sống động, động l2ong người.
Bức họa này chẳng biết có ý nghĩa gì, Triệu Tương Nghi không thấy nó trong trí nhớ.
Nhìn trong hộp để nhiều vật xưa, Triệu Tương Nghi cảm động, như có một mạch nước ngầm ấm áp dâng lên, khiến mũi nàng cảm thấy chua sót.
Bùi Tử Quân người này, làm nhiều việc vì mình.
Nàng không biết từ khi nào, hắn lặng lẽ chờ đợi nàng, đối mặt với người u mê, không tim không phổi như nàng, Bùi Tử Quân hẳn đã từng khổ não, thương tâm?
Thời gian dài như vậy, hắn sao mà chịu đựng nổi?
Chỉ nghĩ đến những điều này, Triệu Tương Nghi cảm giác mình thật hỗn đản, sao lại quá vô ý như vậy? Lẽ nào, trước đây không đến kinh thành, không xa nàng lâu như thế, nàng thật sự không để ý hắn cả đời sao?
Nghĩ lại, Triệu Tương Nghi đã cảm thấy thật đáng sợ
“Nàng phát hiện rồi?” Triệu Tương Nghi còn đang thật thần, đột nhiên Bùi Tử Quân ngồi xuống giường ôm lấy sau lưng nàng, nhỏ giọng nói.
Triệu Tương Nghi hoàn hồn, để hộp gấm xuống, xoay người kích động ôm Bùi Tử Quân.
Nước mắt rơi xuống: “Xin lỗi... Là do thiếp sơ ý, sau này sẽ không, sau này thiếp sẽ bồi thương cho chàng thật tốt, đối với chàng tốt hơn”
“Ừ.” Bùi Tử Quân vỗ vai Triệu Tương Nghi, ôn nhu cười nói, “Nha đầu ngốc, khóc cái gì, chúng ta bây giờ đã thành thân, là vợ chồng với nhau, sau này vĩnh viễn ở cùng một chỗ, thời gian rất dài mà..”
“Thiếp, thiếp chẳng qua là cảm thấy mấy ngày gần đây, quá hạnh phúc nên sợ những thứ này đột nhiên biến mất, như vậy thiếp sẽ không chịu nổi mất. Nên vừa mới nhìn thấy những thứ này, nhớ lại những việc trước kia, chỉ cần vừa nghĩ đến đã rất nhiều lần thiếu chút nữa bỏ qua chàng, thiếp cảm thấy thật khó chịu.”
“Bây giờ nàng nói ra những điều này, cũng không chậm.” Bùi Tử Quân nhéo cái mũi nhỏ của nàng, sau đó khẽ liếm hết những giọt nước mắt.
“Vi phu không thích thấy nàng khóc, không chịu nổi nàng khổ sở, cho nên sau này nàng nếu như lại khóc, vi phu sẽ giống như bây giờ, giúp nàng lau nước mắt.” Bùi Tử Quân nói xong, giúp Triệu Tương Nghi sửa lại một chút tóc mai.
Triệu Tương Nghi hít hít mũi, mỉm cười.
Tầm mắt lần nữa đặt lên hoa vải, nàng cực kỳ trân trọng cầm lấy, giống như sợ làm hư vậy: “Đóa hoa này không phải ở chỗ đường tỷ sao, tại sao ở đây?”
“Vi phu vụng trộm tìm về, sau đó bảo người làm sửa lại, trở lại hình dạng vốn có, có điều kệ làm sao, cũng không trở lại thành bộ dáng trước đây.”
“Xin lỗi, lúc đó là thiếp tùy hứng.” Triệu Tương Nghi xin lỗi, “Thiếp thật không nghĩ tới, một hành động đơn gỉan vậy thôi, đã phụ mất tấm chân tình của chàng.”
“Thật ra vi phu cũng không để ý quá, chỉ là mỗi lần vị tam thẩm thẩm đó nhìn sa hoa này, trong lòng cảm thấy khó chịu.” Bùi Tử Quân tiện đà nói, “Nàng không cần tự trách, vi phu không có vì nó mà trách nàng đâu.”
” Bức hoạ này là gì? Thiếp nghĩ thật lâu, cũng không thấy nó trong hồi ức.” Lúc n1oi đến đây, Triệu Tương Nghi trong lòng áy náy, Bùi Tử Quân có thể cẩn thận tỉ mỉ như thế, cất dấu những vật có quan hệ đến nàng và hắn, mà nàng, ngay cả đây là gì cũng nghĩ không ra
“Nàng đương nhiên không nhớ rồi.” Bùi Tử Quân cười thầm, “Đây là hao sen nàng tặng vi phu khi đi du hồ ở tiểu uyển Tĩnh Phong, lúc đó vi phu sợ nó héo tàn, nên cố ý vẽ thành bức hoạ.”
“Chàng thật có lòng.” Triệu Tương Nghi đột nhiên chủ động hôn lên má Bùi Tử Quân.
Bùi Tử Quân đưa má bên kia: “Còn muốn.”
Triệu Tương Nghi cười thầm, hôn một cái.
Bùi Tử Quân đem môi lại gần: “Ở đây cũng muốn.” Giọng nói mềm mại, như đứa bé đang làm nũng.
Triệu Tương Nghi vòng hai tay lên cổ Bùi Tử Quân, nhắm mắt lại hôn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]