Hàn Quang Quang tỉnh dậy nghe được một tràng khóc loạn xạ, đầu vẫn còn choáng váng, lắc lắc thôi cũng còn cảm thấy đau.
Người phụ nữ trung niên ngồi bên giường nhìn thấy tiểu cô nương cuối cùng cũng tỉnh lại, vội vàng ấn đầu nhỏ đang lắc lư của Hàn Quang Quang: "Quang nhi, con tỉnh rồi, con làm nương lo lắng muốn chết."
Người phụ nữ trung niên vừa nói vừa không thể kìm được nước mắt mà khóc nấc lên.
Hàn Quang Quang vừa mở mắt ra đã sững sờ, cái quái gì đang diễn ra vậy? Mình có phải do nhầm lẫn mà đi lạc vào bối cảnh quay một bộ phim cổ trang nào khác không ? Cũng không có ai thông báo cho mình biết sắp đóng vai gì là sao ?
Căn nhà rơm đơn sơ dột nát, đồ đạc cũng đơn sơ, ngoại trừ chiếc giường gỗ nhỏ đang nằm ngủ bên dưới, cùng chiếc giường gỗ lớn hơn dưới ô cửa sổ nhỏ đối diện thì trong phòng không còn thứ gì khác.
Người phụ nữ đang ngồi trên giường ôm lấy cô lúc này là một gương mặt xa lạ, tuổi chừng ba mươi, dáng người trung bình, từ khuôn mặt có thể thấy được khi còn trẻ là một người phụ nữ xinh đẹp. Chỉ là bây giờ hốc mắt của cô ấy trũng xuống, khuôn mặt hốc hác và xanh xao, mặc một chiếc quần dài màu xám và áo khoác đã bạc màu sau khi giặt nên trông cô ấy già đi một chút.
"Tỉnh lại là tốt, tỉnh lại là tốt rồi, Tú Quyên nàng đừng khóc nữa, chốc nữa mẫu thân biết được sẽ lại mắng nàng một trận đấy."
Nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-nong-thon-ga-bay-cho-chay/4521131/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.