Chương trước
Chương sau
Để dựng khung sườn, Hạo Thiên tận dụng vỏ cây để cột các cành cây lại với nhau. Một lát sau, một cái khung hình chữ nhật đã hoàng thành.

Công đoạn tiếp theo sẽ khó khăn hơn, Hạo Thiên dùng dao găm vuốt nhọn những cái cây cỡ lớn để làm trụ chống đỡ.

Dùng hết sức bình sinh, Hạo Thiên cắm mạnh cây trụ xuống đất, cũng may đất nơi đây khá mềm chứ không khó lòng mà cắm xuống.

“Lá chuối này thì sao? Có cần phải buộc lên không?” Diệp Ngân cầm tàu lá chuối mà hỏi.

“Không cần đâu, chỉ cần dùng dao găm khoét một ít ở phần đầu tàu lá chuối sau đó gác lên khung là được!”

Cắm trụ, gác khung, gác lá chuối xong, Hạo Thiên dùng các nhánh cây còn thừa gác lên bên trên mái rồi buộc hai đầu cây lại như kẹp một cái bánh vậy.

Chỉ một lát sau, họ đã dựng được lều, tuy nhiên Diệp Ngân lòng đầy nghi hoặc hỏi: “Đây là lều của chúng ta? Sau chỉ có một mặt?”

“Chính xác! Nhìn vậy thôi! Cô đừng có mà xem thường căn lều này, tuy chỉ có một mặt, nhưng cũng đủ để nhiệt lượng từ đống lửa dội vào cơ thể chúng ta, như thế thì chúng ta sẽ được sưởi ấm!” Hạo Thiên thuyết lý.

Vừa thuyết lý xong thì bên tai Hạo Thiên vang lên âm thanh quen thuộc.

“Tít –––––Người chơi đã dựng được lều rác nhận được 2000 điểm tích lũy.”

Có vẻ hệ thống như đang cười nhạo công sức làm lều của Hạo Thiên vậy. Hắn đành cười khổ chứ cũng chả làm được gì cái hệ thống khinh người đó cả. Trông hắn có vẻ rất tội nghiệp nhưng mà thôi cũng kệ vậy.



Sau một ngày đầy mệt mỏi, muốn uống được nước thì cần phải đun sôi. Hiện tại không có nồi để nấu, Hạo Thiên đành dùng cách nung nóng những viên đá cuội nhỏ rồi bỏ vào chai để đun sôi nước.

“Anh làm gì thế?” Diệp Ngân ngơ ngác hỏi.

“Cô không thấy tôi đang dùng đá để đun sôi nước hay sao?” Hạo Thiên đáp.

Nhìn vẻ mặt Diệp Ngân, có mấy phần không tin, Hạo Thiên đành thuyết lý cho cô biết: “Để nung nóng nước thì hiện giờ chúng ta chỉ có hai cách, một là nấu bằng chai nhựa, hai là nung đá rồi bỏ vào. Do chai nhựa có chứa nước bên trong nên khi nấu lên nước bên trong sẽ bảo vệ chai vì thế sẽ không hỏng chai. Còn nung đá thì chúng ta lợi dụng sự truyền nhiệt, chuyện này chắc cô cũng hiểu mà! Đúng không!”

Một lát sau khi nấu nước, nước đã nguội dần, Diệp Ngân không ngần ngại cầm cái chai lên mà uống, còn không cho Hạo Thiên áp môi vào chai, hắn cũng không phải người nhỏ mọn nên cũng đành chấp nhận.

Hiện tại về mặt lều tránh rét họ đã có, nguồn nước thì cũng đã có, vấn đề hiện tại cần nghĩ đến là thức ăn. Trước mắt bọn họ có thịt dừa và có thể đi nhặt hải sản, tuy nhiên hiện tại họ đã đi cách khá xa bờ biển. Nghĩ đến đây, hắn sực nhớ ra vườn chuối mà Diệp Ngân tìm được, có lẽ tìm được quả chuối để ăn...

Đang suy nghĩ về chuyện thức ăn, bỗng dưng có âm thanh vang lên làm hắn bừng tỉnh.

“Chát...chát...”

Thì ra là Diệp Ngân đang đập muỗi, lúc này xung quanh cô và Hạo Thiên có rất nhiều muỗi. Tiếng vo ve của bầy muỗi cũng đủ thấy phiền rồi, bọn muỗi này là muỗi rừng khi bị cắn không chỉ bị đau mà vết đốt còn bị sưng do chúng có độc nữa.

“Không! Không phải! Anh nhìn xem, có muỗi nè!” Diệp Ngân giải thích khi vừa vả vào tay Hạo Thiên một cái rõ đau.

Hạo Thiên cũng biết, hắn bắt đầu thu hút muỗi về phía mình rồi vứt đống lá cây còn tươi vào đống lửa, khói bốc lên nghi ngút làm hai người họ lẫn lũ muỗi đều vừa sặc khói vừa bị cay mắt, tình huống này trong có vẻ buồn cười. Cũng nhờ như thế mà họ đuổi được đám muỗi tránh xa.

Tuy biết bọn muỗi này sẽ không từ bỏ mà quay lại trong một thời gian sao, nhưng họ cũng không có cách nào để bọn chúng không đến gần.

Trong rừng này không chỉ có mỗi muỗi là kẻ địch của họ, mà chắc chắn sẽ có những dã thú. Hạo Thiên định bàn với Diệp Ngân sẽ chia nhau ra thức canh gác nhưng nhìn sang cô nàng thì đã thấy ngủ mất rồi.

Suốt đêm qua họ đã mất ngủ, cộng thêm hôm nay còn làm việc vất vả nên cô ấy đã buồn ngủ từ sớm nhưng ngồi mà cũng ngủ được thì quá ghê rồi.

Hạo Thiên đành đi qua dìu cô nàng nằm xuống, xông xuôi hắn trở về vị trí cũ, đêm nay hắn đành thức canh nguyên đêm rồi.

Đêm dài lắm mộng, hắn đành ngồi tuốt những vỏ cây rồi bện thành dây thừng, biết đâu sau này cần dùng đến còn cô nàng hotgirl thì để về sau rồi tính. Các bạn đọc giả hãy tự hiểu nhá! (Tác giả đang nghĩ gì đó).

Một đêm dày đằng đẵng trôi qua. Cuối cùng thì những tia nắng đầu tiên trong ngày cũng đã chiếu lên người họ. Cô nàng Diệp Ngân thức dậy, vươn vai một cái, thấy sợi dây thừng, cô nàng thắc mắc hỏi Hạo Thiên.



“Anh dậy sớm thế? Còn sợi dây thừng này đâu ra vậy? Anh bện hả?”

Hạo Thiên mặt đầy sát khí quay lại nói: “Đêm nay đến lượt cô gác đêm đó, nếu không thì sẽ biết tay tôi...”

Cô nàng dường như cảm nhận được luồng sát khí đó, cô chấp tay xin lỗi Hạo Thiên: “Ah! Xin lỗi anh, đêm qua tôi buồn ngủ quá! Đêm nay tôi sẽ thức canh, anh cứ ngủ thoải mái!”

Tuy tâm trạng mang vẻ trách móc nhưng Hạo Thiên cũng không an tâm để cô nàng canh gác nguyên đêm, ngồi mà ngủ cũng được thì làm sao mà an tâm cho được chứ. Đành phải chia ca ra gác thôi, hắn cũng không phải người nhỏ mọn.

Ra bờ suối, họ cúi người rửa mặt các kiểu xong xuôi. Hạo Thiên hỏi Diệp Ngân về vị trí của vườn chuối, rồi họ tiến về phía đó mà đi.

Một lúc sau, Hạo Thiên phát hiện ra dâu rừng.

“Dâu rừng: còn được gọi là mâm xôi hay phúc bồn tử, cây nhỏ, có rất nhiều cành vươn dài tới vài mét. Cành cây có nhiều lông, trên có nhiều gai nhỏ. Lá kép từ 3 đến 5 lá chét có cuốn ngắn, lá chét giữa lớn hơn cả, mép có răng cưa, mặt trên nhẵn, mặt dưới có nhiều lông, cuống chung đài 3-6cm, có gai. Hoa mọc thành chùy nhỏ ỏ đầu cành hay kẽ lá. Quả kép hình cầu, bọc trong lá đài, gồm nhiều quả hạch nhỏ. Khi chín trái có màu đỏ hay đen nhạt, có thể ăn, làm rượu...”

Hạo Thiên hái một ít để ăn đỡ, Diệp Ngân cũng ăn thử nhưng trên mặt cô hiện rõ sự chua chát.

“Á! Sao chua quá!” Diệp Ngân nhăn mặt nói.

“Chưa tới mùa dâu chín thì làm sao mà không chua! Hihi!” Hạo Thiên vui vẻ đáp.

“Anh lừa tôi? Quá đáng!” Diệp Ngân có phần bực tức đáp.

“Xin lỗi! Xin lỗi! Do cô không hỏi!” Hạo Thiên tươi cười trả lời.

Sau khi trải qua muôn trùng khó khăn và chua chát, họ cũng đến được vườn chuối.

“Chuối: Cây chuối thuộc về họ Chuối. Cây chuối có thân giả lên tới 6–7,6 m, mọc lên từ một thân ngầm. Lá chuối ra theo hình xoắn và có thể kéo dài 2,7 m và rộng 60 cm. Cây chuối là loài thân thảo lớn nhất. Hoa chuối thường lưỡng tính, đầu hoa thường ra một hoa đực riêng, không sinh sản, còn được gọi là bắp chuối, nhưng đôi khi có thể ra thêm. Cây thường mọc thành bụi và được trồng bằng cách tách rời cây non đem trồng thành bụi mới. Bắp chuối được dùng như rau ở Đông Nam Á; nó được hấp, trộn salad, hoặc ăn sống. Các hoa cái ở trên hoa đực và không cần được thụ phấn để tạo quả chuối. Quả chuối ra thành nải treo, mỗi tầng (gọi là nải) có tới 20 quả, và mỗi buồng có 3–20 nải. Các nải nhìn chung gọi là một buồng, nặng 30–50 kg. Một quả trung bình nặng 125 g, trong số đó vào khoảng 75% là nước và 25% là chất khô. Có thể ăn được.”

Nhìn dạo quanh, bỗng nhiên xuất hiện trước tầm mắt Hạo Thiên, nguyên một buồn chuối, tuy còn hơi xanh nhưng cũng đã chín tám chín phần rồi. Hạo Thiên hứng khởi khi có thể ăn sáng bằng những quả chối chín này.

Hạo Thiên, bắt đầu dùng sức của mình leo lên rồi hái mấy quả chuối xuống. Hạo Thiên cầm quả chuối định dụ dỗ Diệp Ngân ăn trước.

“Chuối nè! Ăn đi!”



Cô nàng thét lên “Cút ngay! Định lấy tôi ra thử độc nữa à!”

Hạo Thiên vốn dĩ muốn ga lăng nhường cho phụ nữ ăn trước, ai ngờ Diệp Ngân lại tỏ thái độ như vậy. Mà cũng do bản thân hắn, lúc trước dụ dỗ người ta ăn dâu chua nên giờ cô nàng đề phòng là đúng.

Lột quả chuối ra, hắn cắn một cái liền thốt lên “Không ăn được!”

“Có phải do nó còn chưa chín không? Diệp Ngân ngây thơ hỏi.

“Cô xem này, bên trong có hạt, chuối mà chúng ta thường ăn đã thoái hóa hạt, còn chuối này có chín cũng không ăn được.”

Nói xong hắn tỏ vẻ bất cần, hắn cầm lấy những tàu lá rồi bắt những sâu chuối trắng nõn, hắn chặt một thân cây chuối nhỏ rồi ra bờ suối để xử lý, còn số sâu thì nhờ Diệp Ngân mang về trước.

Sâu chuối sau khi nướng lên, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt. Diệp Ngân không ngần ngại mà gắp lên ăn ngon lành.

Ban đầu còn tưởng cô nàng sẽ sợ mà không ăn, sau khi thấy cô ấy có thể ăn được thì Hạo Thiên cũng cảm thấy vừa bất ngờ vừa khâm phục.

Sau khi ăn xong hắn cắt cái chai nhựa làm hai phần rồi nhét đầu có nắp chai vào phần còn lại, tiếp theo là cố định.

“Tít––––người chơi đã chế tạo thành công bẫy cá rác rưởi, nhận được 500 điểm tích lũy.”

Hạo Thiên cũng chỉ cười khổ: “Hệ thống chết tiệt, sao cứ cười nhạo ta thế nhỉ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.