Chương trước
Chương sau
“Hạo Thiên! Anh đợi tôi với, nặng quá!” Diệp Ngân hướng tới Hạo Thiên phía trước bảo.

Biết cô ấy cũng đã mệt, Hạo Thiên dừng lại bảo: “Được rồi! Chúng ta dừng ở đây nghỉ ngơi một chút!”

Cua dừa và mớ dừa cũng đã làm họ mất cả buổi chiều, hoàng hôn trên biển thật sự rất đẹp. Tuy nhiên Diệp Ngân lại trông có vẻ buồn bã nói: “Đã ba ngày rồi! Không lẽ...”

Không để cô nàng nói dứt câu, Hạo Thiên cắt lời: “Cô định nói gì vậy! Không được đánh mất niềm tin! Biết không!”

“Tôi biết rồi! Chắc chắn trong bốn ngày tới đội cứu hộ sẽ tìm được chúng ta!” Diệp Ngân đáp.

“Được rồi! Trời không còn sớm nữa, chúng ta về lều!” Hạo Thiên chầm chậm nói.

Họ cũng chẳng biết nói gì nữa, tuy hy vọng mỏng manh nhưng có thứ để tin vào mà sống vẫn hơn là đánh mất luôn cả niềm tin. Họ cũng đã nghỉ ngơi đủ, tiếp tục trở về lều.

Về đến lều, Hạo Thiên đi xem bẫy cá, khá hiệu quả, bẫy cá bắt được bốn con cá tương đối lớn.

“Tít --- người chơi đã bẫy được cá, được cộng 500 điểm tích lũy."

Hiện tại Hạo Thiên cũng đã có 4500 điểm tích lũy, có thể dùng đổi đổi vật phẩm trong cửa hàng rồi.

Mồi bằng sâu chuối đã bị bọn cá chén sạch cả rồi, tuy nhiên có thể dùng nội tạng cá để làm mồi.

Đó chính là lợi ích của việc đặt bẫy, không cần thiết phải canh chừng, chỉ cần định kì đến thăm và thu hoạch. Bẫy không bị hư hỏng thì có thể dùng được dài lâu.

Hắn xử lý xong bốn con cá và con cua dừa cho thật sạch sẽ rồi đi về lều, nhìn thấy Diệp Ngân đang mò mẫm làm gì đó, Hạo Thiên hỏi: “Cô đang làm gì vậy?”



Diệp Ngân đáp: “Tôi đang làm lò nướng cua dừa! Cua lớn nên cần lò to hơn!”

“Ra thế! Tôi đem chúng về đây! Còn có cá nữa!" Hạo Thiên vui vẻ đáp.

"Hôm nay chúng ta có bữa ăn ngon rồi!” Diệp Ngân tươi cười.

“Vui không!” Hạo Thiên hỏi thêm.

“Ưm...” Diệp Ngân vui vẻ đáp.

Một lát sau, trời cũng đã tối, họ đã nướng và ăn sạch con cua cùng với cá, Hạo Thiên lăn ra ngủ.

“Tôi ngủ trước đây, đến nữa đêm thì kêu tôi dậy nhé!”

“Cứ giao cho tôi!”

Không biết qua bao lâu, lòng Diệp Ngân đang khẩn trương, cầm trên tay cây rìu đá cô thầm nghĩ, “Không biết dã thú có xuất hiện không?”

“Phặc...”

“Ối!”

“Tránh ra! Tránh ra!”

“Là tôi, Hạo Thiên đây!”

“Ra là anh, làm tôi sợ hết hồn! Tôi chưa gọi anh dậy, sau thức rồi!”

“Cô ngủ đi! Còn lại để tôi canh!”

“Anh nghỉ xong rồi? Hay để tôi canh tiếp đi, đêm qua tôi đã ngủ nguyên đêm rồi!”

“Tha cho tôi đi! Tôi không muốn bị rìu vào đầu khi tinh thần đang mơ mơ hồ hồ đâu!”

“Được thôi!”

Hoá ra là Hạo Thiên thức dậy rồi gọi Diệp Ngân để đổi ca, làm cô nàng tưởng có dã thú tấn công. Cũng may, là chưa đánh trúng Hạo Thiên, chứ không thì toang rồi.



Cô nàng cũng nhanh đi vào giấc ngủ thật, vừa đặt lưng xuống là ngủ luôn.

Xem ra, chuyện trên bãi biển đã làm Diệp Ngân dần mất đi niềm tin vào đội cứu hộ, cô nàng chỉ còn có thể tự trấn an bản thân bằng cách ảo tưởng rằng thời gian tới sẽ có người đến cứu. Chỉ có như thế thì cô nàng mới có huy vọng mà sống tiếp.

Thấy Diệp Ngân có vẻ lạnh, Hạo Thiên cởi áo ngoài ra rồi đắp lên người cô nàng.

Hạo Thiên cũng không có gì làm, nên trước tiên hắn xem thử coi có mua được thứ gì trên hệ thống hay không.

Hiện tại hắn chỉ có thể đổi một trong số các vật phẩm.

《 Bách khoa toàn thư cứu thương trong dã ngoại. 》.

《 Bách khoa toàn thư động vật hoang dã. 》.

《Bách khoa toàn thư chế tạo công cụ dã ngoại.》.

Sau một hồi suy nghĩ, hắn quyết định đổi cuốn 《 Bách khoa toàn thư chế tạo công cụ dã ngoại 》.

“Bắt đầu tiếp nhận vật phẩm.”

Tuy hơi đau đầu nhưng hiện tại trong tâm trí Hạo Thiên cũng đã có thêm rất nhiều kiến thức mới, nào là làm đồ gốm, chế tạo cung, làm giấy, làm rìu...

Nếu được chế tác được hết tất cả những thứ đó thì có thể tồn tại một tháng, thậm chí cả năm trên đảo hoang này.

“Tít ---- người chơi được một lần quay vòng quay mai mắn ngẫu nhiên nhận được kỹ năng hoặc vật phẩm có giá trị, tuy không tốn điểm tích lũy nhưng nếu người chơi có càng nhiều điểm thì sẽ có tỷ lệ trúng vật phẩm càng có giá trị.”

Nghĩ một lát, Hạo Thiên quyết định thử vận may. “Xem ta đây!”

“Tít ---- người chơi đã mai mắn nhận được kỹ năng nhanh như báo!”

Các kỹ năng trong cửa hàng đều có giá 10.000 điểm, thấp nhất cũng 8000 điểm rồi, có vẻ hôm nay vận may đã đến. Tuy nhiên, chưa vui mừng được bao lâu thì nhìn kĩ lại mới thấy, hóa ra chỉ là thẻ dùng trải nghiệm 48 tiếng.

“Người chơi có muốn trải nghiệm ngay hay không?”

“Mình biết ngay mà, làm gì có chuyện dễ ăn như vậy! Mà thôi cũng kệ, cái hệ thống này nó bủn xỉn trước giờ rồi! Để dành thẻ trải nghiệm này khi cần sẽ có thể dùng!” Hạo Thiên suy nghĩ.

“Bíp”

Một đêm dài đằng đẵng trôi qua, cuối cùng trời cũng đã sáng. Cây xanh bị gió lay xào xạt, chim rừng hót líu lo. Những tia năng ban mai gọi thẳng vào những giọt sương còn bám trên cây. Cô nàng Diệp Ngân cũng đã tỉnh dậy.

“Chào buổi sáng, Hạo Thiên!”

“Ủa, Hạo Thiên! Anh đâu rồi!” Diệp Ngân hốt hoảng tìm Hạo Thiên.

“Cô dậy rồi à? Tôi đi xem bẫy cá thôi mà!” Hạo Thiên đáp.

“Lần sau, khi đi thì anh báo tôi một tiếng nhé!”

“Thấy cô ngủ say nên tôi không gọi cô dậy! Lần sau tôi sẽ chú ý!” Hạo Thiên mỉm cười đáp.

Ngồi bên đống lửa, Hạo Thiên nướng mấy con cá, còn Diệp Ngân thì chuẩn bị đi ra suối.

“Tôi ra suối một lát! Anh không được đi đâu đấy!”

“Tại sao?”

“À! Nhớ chôn lại nha, không thì sẽ để lại mùi, đừng làm ô nhiễm nguồn nước nhé!”

“Cái gì? Tôi chỉ muốn đi tắm! Là đi tắm!” Diệp Ngân mặt đỏ bừng bừng đáp.

Hóa ra là đi tắm, cứ tưởng cô nàng đi vệ sinh. Nhưng cũng đúng, con gái ai cũng thích sạch sẽ, mấy hôm nay cũng bận rộn nên chưa có thời gian để tắm gội, nên cô nàng như thế cũng phải.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.