Chương trước
Chương sau
Trời tờ mờ sáng, không khí còn se se lạnh. Cái lạnh không se sắt, hao gầy như gió heo may mùa thu.

Gió biển buổi sớm mát rượi, thổi mát tâm hồn, xua đi bao nỗi lo toan, mệt nhọc hàng ngày. Gió khẽ lay động hàng phi lao ven bờ nghe xào xạc, những giọt sương đêm vẫn còn đọng lại trên chiếc lá xanh mướt, long lanh như hạt ngọc.

Rồi vừng Đông xuất hiện những tia nắng đầu tiên. Ông mặt trời như một quả cầu lửa vĩ đại cứ thế đội biển mà nhô lên, nở nụ cười phúc hậu, rạng rỡ, ban phát những ánh sáng diệu kỳ cho trần gian, xua đi cái lạnh lẽo, tăm tối của màn đêm. Cả đất trời như khoác trên mình chiếc áo mới.

Thấp thoáng đâu đó ở phía bìa rừng, hai bóng dáng đi ra, không phải dã thú mà cũng chẳng ai xa lạ, Diệp Ngân cùng Hạo Thiên đi ra biển.

Hôm nay, bọn họ đi ra biển không phải đi nhặt hải sản, họ đi lấy nước biển để làm muối nhưng nếu có hải sản thì vẫn sẽ nhặt.

Trên tay cầm hai cái nồi đất, một cái ống tre giữ lửa, mấy ống tre nữa để đựng nước biển...

Hiện tại, họ chưa thể làm muối bằng cách phơi nắng như cách làm muối đại trà mà người dân vùng biển hay làm, họ đem nước biển đi nấu lên, sau đó sẽ thu được muối thô còn lẫn nhiều tạp chất.

"Hạo Thiên, anh xem, nước biển nhiều thế này thì nấu đến bao giờ?" Diệp Ngân tò mò hỏi.

"Chậm thì nữa ngày, nhanh thì khoảng ba giờ..." Hạo Thiên ngồi nhìn cái nồi nước biển đang nấu trên đống lửa.

"Vậy chúng ta sẽ vừa nấu vừa nhặt hải sản nhỉ?" Diệp Ngân thuận miệng nói ra.



"Cũng được... Nhưng sao hôm nay cô thông minh thế!" Hạo Thiên nói bằng vẻ mặt trêu chọc Diệp Ngân.

"Anh... Không nói chuyện với anh nữa..." Diệp Ngân bực tức đi ra phía biển.

Cũng chẳng nói cái gì, Hạo Thiên mỉm cười rồi thêm củi để lửa cháy nhanh hơn, nhìn Diệp Ngân vờn nước, hắn có chút cảm thán.

[Diệp Ngân, cũng thật tội nghiệp, là một cô gái xinh đẹp, đang có công việc tốt, vậy mà phải lang bạc nơi đảo hoang này...] Hạo Thiên đang nghĩ về Diệp Ngân.

Đúng như dự đoán, khoảng hai giờ đồng hồ trôi qua, những hạt muối đã bắt đầu kết tinh lại, rồi đóng lên trên thành nồi đất.

Hạo Thiên rút bớt củi lửa ra ngoài để muối không bị cháy khét, nếu để khét thì muối sẽ bị đắng và không thể ăn được.

Tuy nhiên, muối thô vẫn chưa ăn được, nó còn vị chát và lẫn rất nhiều tạp chất. Khi về lều sẽ lọc lại, như thế sẽ ngon hơn và an toàn cho sức khỏe.

Cứ như thế, Hạo Thiên nấu thêm hai lần nữa, tranh thủ thủy triều xuống thì đi nhặt hải sản, nhặt xong thì vào núp bóng cây, xem xét nồi muối rồi nghỉ ngơi đôi chút.

Cũng khoảng ba giờ chiều, thời điểm này mặt trời cũng đã dịu bớt, bọn họ tiến hành thu dọn rồi trở về lều, trên đường đi họ cũng không nói bất cứ điều gì, cũng không có chuyện gì xảy ra.

Băng qua những khóm cỏ, những hàng cây xanh thẳng tấp, họ đã về đến nơi trú ẩn, Hạo Thiên cũng bắt đầu công việc lọc muối, còn Diệp Ngân thì đi nướng hải sản để ăn.

Muối ăn là một khoáng chất được sử dụng như một loại gia vị để cho thêm vào thức ăn.

Muối được thể hiện dưới rất nhiều dạng như muối thô, muối tinh, muối iot… thành phần chủ yếu của muối là Natri Clorua (NaCl) – một chất điện giải trong cơ thể, nó còn tham gia vào việc điều chỉnh mức độ chứa nước của cơ thể. Điều này cho thấy vai trò của muối ăn cực kỳ quan trọng với sức khỏe.

Trước tiên, Hạo Thiên sẽ đem muối thô đi hòa tan vào nước ngọt, để cho tạp chất lắng xuống đáy nồi.

Hạo Thiên chưa có điều kiện tạo ra vải, nên hắn dùng cái áo thun bên trong để lọc tạp chất, tất nhiên là phải giặt sạch trước.

Nước muối sau khi lọc xong rồi thì đem đi nấu sôi, sau khi cạn nước thì sẽ có muối ăn, muối này đã có thể dùng để ăn.



Nhưng dùng cách này không thể hoàn toàn loại bỏ được chất cặn bã trong muối, với độ tinh khiết tạm chấp nhận được khi ở trong hoàn cảnh lạc ngoài đảo hoang.

Bận rộn nữa ngày để tách muối từ nước biển, cuối cùng Hạo Thiên đã thành công có được muối do tự tay mình làm ra.

Cảm giác của Hạo Thiên lúc này khá vui vẻ, nhưng bỗng nhiên một âm thanh khá quen thuộc vang lên, tất nhiên đó không phải giọng của Diệp Ngân.

“Tít --- Người chơi đã thành công làm được muối, nhận được 500 điểm tích lũy.”

Lại được điểm thưởng, hiện tại hắn đã có 3.500 điểm, có thể đổi được thêm một quyển sách, về phần thiên phú thì rất khó để sở hữu, vì điểm đổi khá chua chát để đổi được một cái kĩ năng .









Nghỉ ngơi một chút, Diệp Ngân cũng đã nướng chín hải sản, hai người họ cùng ăn, khác với mấy lần trước, bọn họ đã có muối để tăng thêm độ ngon cho hải sản.

"Thật sự là ngon hơn trước rất nhiều!" Diệp Ngân tấm tắc khen ngợi.

"Cũng chưa phải là ngon nhất! Bởi hải sản nướng hay luộc mà ăn với muối tiêu chanh thì ngon hết... bá cháy luôn ấy!" Hạo Thiên hào hứng nói như đúng rồi vậy.

Nghỉ ngơi ăn uống xong, Hạo Thiên lấy số mỡ heo được bọc kỹ trong đống lá ra, chuẩn bị đồ để làm tóp mỡ và lấy mỡ từ trong mỡ lợn.

*** Mỡ lợn là một trong những nguyên liệu dùng để chiên rán như dầu ăn. Trong khi đó, tóp mỡ là đồ ăn thêm (topping) được yêu thích khi chế biến một số món ăn. Ngoài ra, dùng mỡ lợn để chiên hoặc rán sẽ đem lại mùi vị hấp dẫn hơn.

Trong ẩm thực, topping là từ dùng để chỉ những loại thức ăn được đặt phía trên một loại thức ăn khác. Với trà sữa thì topping là tên gọi chung để chỉ các loại thạch, trân châu, pudding, phô mai… ăn kèm trong ly trà sữa.

Cách rán (chiên) và bảo quản mỡ heo không khó. Nhưng thắng mỡ để ăn được lâu mà tóp vẫn giòn, mỡ vẫn thơm thì cần thêm chút phụ gia và phải sơ chế mỡ cho thiệt kĩ.

Chọn phần mỡ vai hay mỡ gáy, không dùng mỡ sa sau đó đem rửa sạch, cho vào nồi luộc với xíu muối.



Sau khi luộc xong thì cắt mỡ heo thành các miếng nhỏ. Sau đó cho mỡ vào nồi rồi đổ nước vào luộc vừa chín với chút muối.

Vớt ra rửa lại lần nữa, rồi đem đi thắng mỡ, khi nhiệt độ đủ để mỡ chảy ra thì lượng nước bám bên ngoài mỡ đã bay hơi, nên mỡ sẽ không bị bắn tung toé.

Cho mỡ vào nồi và thắng với lửa vừa. Khi mỡ tan chảy và tóp mỡ teo lại là thành công một phần, nếu có tỏi thì đập dập tỏi rồi cho vào, nhưng Hạo Thiên lấy đâu ra tỏi.

Tiếp tục thắng đến khi tóp mỡ vàng giòn. Thỉnh thoảng đảo để mỡ không bị cháy và mất đi màu vàng đẹp.

Sau khi mỡ chảy ra hết, chỉ còn lại phần tóp mỡ, nhanh chóng vớt tóp mỡ ra. Vì nếu không làm nhanh thì tóp mỡ khi bị quá lửa, sẽ bị cháy khiến màu của mỡ không đẹp. ***

Sau khi nhắc nồi khỏi đống lửa, Hạo Thiên để cho mỡ nguội đi và các chất cặn lắng xuống đáy nồi.

Khi mỡ nguội, Hạo Thiên rót chúng vào những cái ống tre mà Diệp Ngân đã làm rồi dùng lá cây và dây thừng cố định lại như cái nắp.

Còn chừa lại một phần để làm thứ khác, nhưng trời cũng đã tối nên chỉ đành dùng lá cây đậy lại rồi đi ngủ.

Bỏ vào đống lửa một ít củi to để cho lửa cháy to hơn, xong rồi thì Hạo Thiên chui vào trong lều.

Vẫn như mọi khi, Hạo Thiên luôn ngủ trước rồi nữa đêm sẽ đổi ca với Diệp Ngân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.