Chương trước
Chương sau
Hệ thống ngay lập tức hiển thị thông tin về con vật to lớn này.

“Gấu trúc nguyên thủy: Xuất hiện vào khoảng cuối kỷ nguyên MIOCEN vào khoảng 2.3 đến 5 triệu năm trước, sinh sống ở vùng ven rừng rậm ẩm ướt, là một chi khác của gấu nguyên thủy tiến hóa thành, loài này chủ yếu ăn thịt tuy nhiên chúng vẫn ăn một số loại thực vật như tre, trúc,...”

Hạo Thiên như bị đứng hình mà nhìn con vật này, còn nó thì đã ngay lập tức lao tới trước mắt hắn, nó xem hắn như con mồi mà chuẩn bị xâu xé.

Bất quá Hạo Thiên cũng là con người, cũng biết sợ và chạy trốn.

Thời khắc nguy cơ, Hạo Thiên liền một bên biến mắt, hắn dùng kỹ năng chạy thẳng ra phía sau lưng con gấu.

"Gầm!" Gấu trúc với móng vuốt sắt bén chụp trên mặt đất.

Hạo Thiên nhanh chóng dùng cung tên bắn vào lưng con gấu nhưng da gấu quá dày, mũi tên của hắn không cách nào xuyên qua được. Nhìn mũi tên rớt xuống, Hạo Thiên không thể không thầm nghĩ: [Da thật dày, đúng là trâu bò! Kiểu này thì ba mươi sáu kế thì chạy là thượng sách!].

Ý nghĩ vừa ra là Hạo Thiên liền chạy nhanh vào khu rừng, với sự nhanh nhẹn mà kỹ năng thiên phú ban cho thì chiến đấu trong khu rừng sẽ tốt hơn là trực diện.

Tiến vào rừng, Hạo Thiên nhanh nhạy leo lên cây bắn những mũi tên xuống người con gấu. Nó tức giận cào mấy phát vào thân cây, cái cây liền lập tức bị ngã sang một bên.

Trước khi cây ngã Hạo Thiên đã kịp di chuyển sang một cây khác rồi tiếp tục bắn tên, cứ thế được một lúc thì hắn cũng đã bắn hết tất cả các mũi tên.

Hạo Thiên liền chạy thật nhanh về, bỏ lại một con gấu đang trong cơn nổi giận.

"Người chơi tránh khỏi được nguy hiểm bởi dã thú, nhận được 1000 điểm tích lũy."



Trở về đến được lều thì trời cũng đã tối, Hạo Thiên vừa mệt vừa cảm thấy vui vẻ.

“Hạo Thiên! Anh sao vậy? Có chuyện gì sao trong anh mệt mỏi thế?” Diệp Ngân nhìn Hạo Thiên đang thở hòng học mà quan tâm hỏi han.

“Không có gì! Tôi phát hiện ra một hang động và một con gấu có vẻ giống gấu trúc!” Hạo Thiên vừa cười vừa nói.

"Cái gì? Gấu trúc?" Diệp Ngân vẻ mặt bất ngờ nhìn chằm chằm Hạo Thiên.

"Đúng vậy! Cô không nghe nhầm đâu!" Thấy có vẻ cô nàng không tin lại nói tiếp: "Loài gấu mà có hai màu trắng đen là gấu gì?"

"Gấu trúc! Nhưng chẳng phải nó là Quốc bảo của Trung Hoa Dân Quốc sao?" Diệp Ngân trầm ngâm.

"Cũng không chắc! Nó là sinh vật thời tiền sử, nó rất khác với gấu trúc hiện đại, nên không cần lo ngại gì đâu!" Hạo Thiên nghiêm túc nói.

"Không phải tôi lo ngại cái gì? Tôi chỉ sợ anh gặp nguy hiểm thôi!" Diệp Ngân lo lắng.

"Đừng lo! Không phải tôi vẫn an toàn trở về sao?" Hạo Thiên mỉm cười.

"Không sao mà áo bị rách nguyên một đường dài thế kia à?" Diệp Ngân nhìn chằm chằm vào chỗ áo bị rách nói tiếp: "Mau cởi ra! Đưa tôi mai lại cho!"

"Đây! Cám ơn cô trước nhé!" Hạo Thiên cởi áo ra và đưa cho Diệp Ngân.

Một lúc sau, cô nàng cũng đã vá xong vết rách, Hạo Thiên mặc lại áo, nhìn cái áo có thêm chỗ vá, Diệp Ngân cảm thấy buồn cười.

Trên đảo hoang không có chỉ, cô chỉ đành dùng tóc của mình bện lại rồi may. Tuy không cầu kì nhưng vẫn rất được.

"Đẹp đấy! Không ngờ cô lại khéo tay như vậy!" Hạo Thiên tấm tắc khen ngợi.

"Cũng bình thường thôi! Lúc trước tôi từng học qua may vá, chỉ là không giỏi thôi!" Diệp Ngân ngại ngùng.

"Cám ơn nhé!" Hạo Thiên vui vẻ.

"Ưm..." Diệp Ngân mỉm cười ngượng ngùng.

"......"



Họ cũng kết thúc cuộc trò chuyện ở đó và chuẩn bị đi ngủ, tất nhiên vẫn là một người gác đêm một người ngủ.

Sáng hôm sau, trong lúc ăn sáng. Để chuẩn bị cho công cuộc thuần hóa gấu của mình, Hạo Thiên đã tìm cách thăng cấp mũi tên của mình lên.

Hạo Thiên sực nhớ ra là trên người hắn đang có đồ vật bằng kim loại, chính xác là khóa dây nịt. Dù có làm đầu mũi tên thì cùng lắm là làm được hai mũi tên.

Đang ăn, Hạo Thiên bỗng dưng đứng dậy tháo dây nịt ra. Diệp Ngân đang ăn thì vội hoảng hốt che mắt lại “Anh... Anh đang làm gì vậy?”

“Xin lỗi! Tôi mải suy nghĩ mà quên nói ra!” Hạo Thiên ngại ngùng nói.

“Tôi đang định dùng cái khóa này để làm mũi tên, chuẩn bị đi thu phục con đấu đó!” Hắn tiếp tục nói.

“À... Ra thế? Nhưng mà nó có hung hãn lắm không? Cẩn thận nguy hiểm!” Diệp Ngân tỏ vẻ lo lắng.

“Không sao! Nếu tôi đánh không lại thì chạy thôi!” Hạo Thiên vui vẻ đáp lời.

“Nhưng cái khóa đó chỉ đủ để làm ra 2 đầu mũi tên thôi! Liệu có ổn không?” Diệp Ngân vẻ mặt nghiêm trọng nói.

“Ờ... Tôi nghĩ thế này, nếu mà buộc dây thừng vào mũi tên thì sao khi bắn ra có thể thu lại!” Hạo Thiên đăm chiêu nói.

Nhưng để thực hiện chuyện đó thì họ cần phải nung chảy được cái khóa.

“Nhiệt độ nóng chảy của thép khoảng 1500 độ C, mà nhiệt độ khi đốt than củi chỉ khoảng 700 độ C, để nung chảy được thép với nhiệt độ đó là không thể! Do đó cần chế tạo một ống bễ (ống thổi lò rèn) để liên tục cung cấp Oxy vào trong lò để nâng cao nhiệt độ từ 700 lên 1500 độ C. Từ đó có thể nung chảy thép.” Trong sách có đề cập.

Ống bễ có nhiều loại, có loại giống kim tiêm (ống bễ truyền thống),một loại khác là ống bễ dạng thông gió.

Nghĩ đến sự mất sức khi dùng ống bễ truyền thống, Hạo Thiên quyết định làm một ống bễ dạng thông gió.

Cấu trúc như sau: Có dạng như một cái chậu tròn, có một cái lỗ bên hông và một cái trục quay có cánh quạt. Khá đơn giản và tiết kiệm được sức lực.

Hắn cũng nghĩ đến sẽ áp dụng nguyên tắc hoạt động của tạo lửa bằng cung vào ổng bể, khi kết hợp lại sẽ tạo ra hiệu quả cao hơn rất nhiều lần.

Cung tạo lửa cũng dễ làm, chỉ cần tìm mọt khúc cây có độ dẻo một tí và một sợi dây thừng là đủ làm.

Buộc mỗi đầu dây thừng vào hai đầu cây, dây thừng thì quấn một vòng vào thanh gỗ gắn liền với cánh quạt gió.



Trong lúc Hạo Thiên bận bịu làm ống bễ thì Diệp Ngân cũng ngồi một bên nặn đất sét để làm khuôn cho mũi tên.

[Mũi tên Diệp Ngân khắc thật đều, nhìn thật đẹp nữa, nếu thành công thì chắc chắn chỉ cần mài thêm một chút là có thể có một mũi tên hoàn hảo!] Hạo Thiên nghĩ trong đầu sau khi nhìn thấy khuôn đúc.

Mất cả buổi chiều, Hạo Thiên và Diệp Ngân cũng đã chuẩn bị hết các vật tư cần dùng.

Nhìn cái khóa dây nịt của Hạo Thiên mà Diệp Lâm không khỏi buồn cười: “Hihi... Cứ như thế này thì sau này có mà trần như nhộng rồi!”

“Tôi không sao! Chỉ sợ thiệt cho cô thôi!” Hạo Thiên đắc ý nói.

Diệp Ngân không khỏi bực tức: “Anh...!!”

Kết thúc câu chuyện ở đó, hai người họ bắt tay vào làm.

"Tít --- Người chơi hoàn thành ống bễ, nhận được 500 điểm tích lũy!"

Hai người họ như đang kéo cưa lừa xẻ vậy. Họ ứng dụng cách nhóm lửa bằng dây cung để áp dụng vào ống bễ.

Khoảng một tiếng sau, hai người đều mệt lừ, lò lửa đang cháy phừng phừng. Cuối cùng thì miếng thép cũng đã chảy ra, vừa lúc này Diệp Ngân cũng hết chịu nổi mà nằm bệt xuống đất.

Hạo Thiên dùng nẹp tre gắp chén thép ra đổ vào khuôn mà Diệp Ngân đã làm. Sau khi nguội được một chút thì Hạo Thiên đem chúng bỏ vào nước “xèo... xèo”.

Đồng thời thì âm thanh hệ thống cũng vang lên: “Người chơi chế tạo được mũi tên thép, nhận được 1.000 điểm tích lũy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.