Theo sự dẫn đường Bạch Bạch, năm người Hạo Thiên đi tìm vị trí của bộ lạc cũng mất nửa ngày nhưng không tìm được.
Những ánh nắng cuối cùng của mặt trời cũng dần biến mất, Hạo Thiên cũng chọn được nơi dừng chân đêm nay.
Hạo Thiên không tin bọn cướp biển sẽ tìm được họ, dù cho có cầm đuốc đi tìm đi chăng nữa, một khu rừng to lớn như thế này muốn tìm cũng khó.
Ban ngày thì dã thú ít có hoạt động, nhưng về đêm thì lại khác, chúng sẽ đi săn vào lúc này, bọn cướp biển cũng đã ở trên đảo lâu như vậy thì cũng hiểu chuyện này.
Cướp biển dù có ác độc cỡ nào thì vào đêm, ở trong rừng bọn chúng sẽ chẳng dám tùy ý hành động.
Vì thế, về đêm sẽ an toàn cho họ được một chút.
Tuy là có bật lửa để đốt một đống lửa nhưng Hạo Thiên không có làm như vậy mà để khung cảnh chìm vào bóng tối.
Không ai nói lời nào cả, chỉ nghe tiếng khóc nho nhỏ của Cana vì đau đớn.
"Lúc trước không phải rất anh hùng sao? Ở lại câu giờ cho bọn ta mà giờ khóc lóc vậy? Night có chút khó chịu.
"Xin lỗi! Chỉ là đau quá!" Cana nói một cách nhỏ nhẹ, trong đó còn có chút nghẹn ngào.
Gặp tình huống này, Hạo Thiên cũng không thể xen vào, dù sao thì họ cũng đã bình an thoát khỏi.
“Night, các anh làm gì mà bị đám người kia truy đuổi?” Artemis thanh âm nhẹ nhàng nói.
“À…” Night đang nghĩ gì đó.
“Chỗ ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-noi-dao-hoang/2486065/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.