Lần nữa xuống núi,nhóm hộ vệ từ hoàng cung rốt cục đã đến, đem giỏ dược đưa cho Thì VănChi,“Để bọn họ chờ ở đại sảnh, ta đi rửa mặt chải đầu một chút.”
“Vâng.”
Không có Chung Ly Dạ lải nhải bên cạnh, bộ y phục hoa lệ kia nàng đã để dướiđáy hòm, một người có thân phận tôn quý chân chính, cho dù không có hoaphục thì vẫn tôn quý mà thôi. nếu bản thân không có khí chất đó, cho dùmặc vào long bào, cũng không trở thành Thái Tử được.
Thay một bộquần áo màu trắng thuần khiết, trên đầu là ngọc sức do Tiểu Ngọc biếnthành, không còn gì khác, chỉ có một chút khang khác, chính là nàng dùng một chiếc khăn che mặt, khuôn mặt này, quả thật rất phiền toái.
“Tham kiến Cửu công chúa.”
Một hàng người cùng quỳ xuống đất, động tác này khiến Chung Ly Tình Nhi không tự giác nhăn mày, “Miễn lễ.”
Ngồi ở vị trí chủ vị, Thì Văn Chi cúi đầu đem ly trà cho nàng, không tiếng động đứng ở bên cạnh,“Thủ lĩnh là ai?”
Một nam nhân mặt lạnh ước chừng hai mươi tuổi bước về phía trước, khom mình hành lễ,“Hồi Cửu công chúa, là thuộc hạ.”
“Tên.”
“Thuộc hạ là Thư Dục.”
Tốt lắm, không phải là người ba hoa, lại là người có vẻ đứng đắn, nàngcàng thích cái người hiểu biết lý lẽ hơn, người này không thích hợp ởquan trường, nhưng mà thích hợp đứng ở bên cạnh nàng.
Số hộ vệđến đây là tám người, sáu nam hai nữ, cũng là không thể không nhận, đâylà người Chung Ly Dạ chọn, không biết phương diện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-nhan-roi-cua-duoc-y/2282388/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.