Nhìn nữ nhân chật vật không chịu nổi bị kéo đi. Chung Ly Tình Nhi cười khẽ,bây giờ còn mềm lòng? Nhìn sắc mặt Tử Phàm không bình thường! Nàng cónên ra tay không? Có nên không đây? Ánh mắt nhìn thi cốt của mẫu thânTrình Tử Phàm, được rồi, xem như ở chung với nhau thời gian dài như vậy, nàng không nhìn được tiểu nam hài vừa mất mẫu thân giờ mất luôn phụthân đâu.
Sắc mặt lão phu nhân có chút ảm đạm, con dâu này tuynói chuyện không nhiều không giống Tử Thục chọc người vui vẻ, nhưng màlàm thiếu phu nhân Trình gia mà nói, nàng đủ tư cách, đem nội viện nàythu xếp gọn gàng, gia nhân trong nhà quản lý thoả đáng, đem Phàm Nhigiáo dục tốt, các mặt không thể soi mói được, ai biết Tử Thục lại có dãtâm như thế.
Về sau trong phủ nên ít nữ nhân sẽ tốt hơn, bà không chịu nổi việc lăn qua lăn lại này, mà Trình gia sẽ không chịu nổi mấykích trí mạng thế này nữa.
“Quản gia, treo đèn lồng trắng ngoàicửa, truyền tin cho thân gia, không, Thu Nhi tự mình đi truyền tin,không thể giấu diếm được. Để thân gia đánh mắng cũng tốt, con đều phảichịu, đây là điều nên làm.”
“Vâng, mẫu thân, lát nữa con sẽ đi.”
Trình Thu Hạo thầm chua sót, Thì Văn Tĩnh gả nữ nhi cho ông làm vợ, mà giờông lại khiến họ người đầu bạc tiễn người đầu xanh, là sơ suất của ông,ông không biết nên mở miệng thế nào đây.
“Quản gia, đi mua quantài tốt nhất, trước tiên dùng màn che lại di cốt phu nhân, đừng để choTú Cầm ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-nhan-roi-cua-duoc-y/2282322/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.