“Tiểu thư, ta đã về.”
Địch Hi đứng bên ngoài khôi phục lại hình dạng con ngươi, mưa rơi xuống không làm hắn bị ướt tí nào, giống như có một cái lồng vô hình bao trùm lấy hắn, Tinh Quang Ẩn nhắm mắt, làm bộ như không thấy gì hết, người bên cạnh tiểu thư tài nghệ càng cao, ông càng cao hứng, bởi vì đây là lợi thế của nàng.
Chung Ly Tình Nhi đặt chén trà xuống,“Vất vả rồi, Thanh Liễu, mang trà.”
Thanh Liễu nhanh nhẹn mang trà đưa cho Địch Hi, Địch Hi cũng không khách khí, một hơi ngửa đầu uống cạn, sau đó mới lấy hai phong thư ra,“Tiểu thư, đây là thư hồi âm.”
Chung Ly Tình Nhi nhận lấy, trước mở thư của ông ngoại ra, tuy chỉ có vài câu chữ ngắn gọn, nhưng không giấu được sự lo lắng trong đó, thân phận hạn chế nên ông không thể nói nhiều hơn, cũng không thể biểu đạt sự quan tâm của mình. Nàng hiểu, nên đối với ông ngoại chưa từng gặp mặt này có thêm không ít hảo cảm.
Mở lá thư còn lại, Chung Ly Tường Vân cũng không nhiều lời, chủ yếu nói sẽ tận lực ứng phó trận lũ này, giảm bớt tổn thất, trong thừ còn có một lệnh bài dùng để tự do vào cung, ý là sau này nàng có thể tự do tiến vào cung không cần thông báo.
Đưa lệnh bài cho Vô Diễm giữ, Chung Ly Tình Nhi gấp thư lại, nói với Địch Hi
“Ngươi đi nghỉ ngơi đi, đợi mưa tạnh, có thể lại phiền ngươi nữa.”
Địch Hi cười sáng lạn,“Tùy thời tiểu thư phân phó.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-nhan-roi-cua-duoc-y/2282300/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.