Trì Lan Thần nhìn thủ hạ một người rồi lại một người ngã xuống, bọn họ là vật hi sinh của hắn, mà hắn cũng là vật hi sinh của người khác, Nhược Minh nói đúng, giữ được rừng xanh lo gì không có củi đốt, hơn nữa hắn còn nắm trong tay bí mật của yêu tộc, chỉ cần vượt qua ải này, trả thù sau cũng không muộn.
Hiện tại không ai biết là hắn có thực lực riêng bảo mệnh cho mình, giờ xông vào chỉ có chết, sức mạnh này ở thời khắc nguy cấp cũng có thể dùng để tự cứu bản thân, nghĩ thông suốt, vốn định xông vào thể hiện mình là anh hùng cái thế, giờ đành nhịn xuống, tay nắm chặt thành quyền giấu dưới tay áo, đợi thời cơ bỏ trốn.
Không bao lâu, lại có một đám hắc y nhân chạy đến đây, Trì Lan Thần cũng hiểu, đây chính là cao thủ mà Nhược Minh nói, nhìn bọn họ cực kỳ thành thục chém thị nữ chắn một bên cô gái che mặt kia, lại liên tiếp chém hạ mấy người bên cạnh, trong lòng vừa lo vừa mừng, mừng vì viện quân lợi hại, lo là vì bọn họ quá lợi hại, khả năng hắn có thể đào thoát là cực kỳ nhỏ, tốt nhất là lươngc bại vâu thương, hắn mới có thể ngư ông đắc lợi.
Nhìn mấy người ngã xuống đất, Chung Ly Tình Nhi lấy chủy thủ ra, “Vô Diễm, đem bọn họ về bên cạnh ta.”
Vô Diễm quay đầu vừa định phản đối, lại nhìn thấy ánh mắt kiên định không cho chối từ, giống như lợi kiếm đâm vào lòng người, khiến người ta cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-nhan-roi-cua-duoc-y/2282213/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.