Sĩ Hành ngay từ lúc Bích Đình mắng Nguyên Thu đã nổi giận, Nguyên Thu cũng nghiêm mặt không để ý tới nàng nữa. Bích Đình nói một tràng chỉ thấy hai người xanh mặt nhìn nàng, lúc này mới hoảng hồn cầm khăn che mặt ô ô khóc không ngừng. Sĩ Hành quát lên “Xin lỗi thế tử phi”
Bích Đình uốn éo người khóc ròng nói “Muội chỉ vì lo lắng di nương…” Sĩ Hành cười lạnh nói “Vì một người làm, muội dám mắng thế tử phi sao?”
“Người làm…” Bích Đình lui mấy bước, mở mắt to nhìn Sĩ Hành “Ca…”
Sĩ Hành cười lạnh nói “Vương phi đối đãi với ngươi như con của mình, mời nhiều mama trong cung dạy dỗ ngươi quy củ như vậy. Mấy năm nay ngươi học quy củ học đến chỗ nào? Ngươi nhìn Vũ Đình một chút, tuổi còn nhỏ hơn ngươi nói chuyện làm việc lại hơn ngươi gấp tram lần. Mạn Đình là nữ nhi ruột thịt của vương phi là quận chúa hoàng thượng thân phong, cho dù nàng không dám chạy tới chỗ ta hô to gọi nhỏ thấy thế tử phi cũng là hòa hòa khí khí cung kính. Bích Đình, ngươi quá là không biết trời cao đất rộng”
Bích Đình kiêu căng quen, làm sao chịu nổi mấy lời như vậy, huống chi Sĩ Hành mấy câu kia đều là đâm vào chỗ đau của nàng, để cho nàng nhớ lại mình là thân phận thứ xuất. Bích Đình run rẩy cả người, đem tầm mắt chuyển sang người Nguyên Thu “Khi còn bé đã giành ca ca của ta, chiếm hắn không để cho hắn về nhà chơi đùa cùng chúng ta. Hiện tại ngươi gả vào, không muốn tha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-nhan-nha-sau-khi-xuyen-khong/726791/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.