Tôn thị nghe Ngô thị nói vậy nửa vui nửa buồn, ở riêng dĩ nhiên không cần chịu đựng cơn tức của lão thái thái nữa, không cần nhìn sắc mặt của tam phòng mà sống qua ngày cũng không cần ăn nói khép nép lấy lòng Lý thị nhung lấy bổng lộc của Cố Nghi mà nuôi sống chi thứ hai qua ngày sợ rằng sẽ khó khăn chút.
Lý thị đương nhiên là hi vọng ở riêng, nhưng nàng thân là trưởng tức vạn lần không thể nói ra lời nói bất hiếu như vậy cũng không thể ra vẻ có ý với chuyện này làm cho người ta bắt được cái chuôi, trên mặt Lý thị cố ra vẻ đau lòng khuyên nhủ “Tam đệ muội sao có thể nói ra lời chọc tức lão thái thái như vậy, còn không bồi tội với lão thái thái, ngươi đừng đùa nữa”
Ngô thị cười lạnh nói “Đại tẩu tử đừng ra vẻ tốt bụng, ai có công phu đùa giỡn với ngươi? Ta gả vào đã vài chục năm, lúc còn là tân nương tử lão thái thái đã đem chuyện quản gia giao cho ta, qua nhiều năm như vậy ta tân tân khổ khổ quan tâm mọi chuyện trong nhà. Suốt ngày lo lắng sẽ nói câu gì làm uất ức lão thái thái, lại sợ để bọn hạ nhân có cơ hội xa hoa lãng phí. Mỗi ngày không chỉ ta chăm lo cho lão thái thái ăn mặc còn phải trông nom tất cả mọi chuyện trong phủ. Ta quản gia vài chục năm không có công lao cũng có khổ lao, tại sao ngươi trở về lại muốn đuổi ta ra?”
Tôn thị thấy Ngô thị cũng đã muốn hết giận, mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-nhan-nha-sau-khi-xuyen-khong/726752/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.