Lý thị liếc mắt nhìn Hỉ nhi đứng run rẩy trong sân, khe khẽ thở dài “Tìm người đến bán nàng đi thôi. Chờ Vương thị ra phủ sau một canh giờ nói cho Thẩm mama biết Vương di nương bị nhiễm phong hàn, lão gia cho nàng lên Ôn Tuyền trang chữa bệnh, chờ hết bệnh mới đón về phủ”
Quản gia đáp lời lại đứng một lúc lâu không thấy Lý thị có phân phó khác mới chậm rãi lui ra ngoài.
Vương di nương vốn là đẩy Lâm di nương rơi xuống nước là chỗ vắng người. Nàng xưa nay làm việc cẩn thận, căn bản là không đi hài bị dính bùn trở về.
Vương di nương nằm trong chuồng ngựa, trong lòng đoán nhất định là Lý thị cho người động tay chân, muốn mượn cơ hội này diệt trừ mình trong lòng mắng to. Đầu óc cũng không ngừng tính toán, chờ gặp Cố Lễ lật miệng như thế nào, muốn giải thích như thế nào. Làm cách nào đẩy lên người Lý thị. Đến lúc đó có Thẩm mama bên cạnh giúp đỡ, chắc hẳn lão gia cũng không làm gì được nàng. Chờ suy nghĩ kĩ Vương di nương yên tâm đợi Cố Lễ đến hỏi chuyện của nàng.
Trong lòng nàng đang suy nghĩ không ngừng thì nghe chuồng ngựa bên ngoài đám người hò hét loạn lên, Vương di nương cho rằng Cố Lễ gọi nàng vào trong lòng không khỏi mừng thầm, vội nhớ lại chuyện lúc nãy suy nghĩ.
Đang lúc nàng suy nghĩ hai mama vừa đen vừa thô đi vào chuồng ngựa, tiến vào xốc Vương di nương lên cởi sợi dây trên người nàng hai ba động tác đã cởi sạch y phục của nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-nhan-nha-sau-khi-xuyen-khong/726692/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.