Cố Lễ ngủ trưa dậy liền sai người gọi Cố Sơn vào thư phòng, tự mình cầm sách dạy hắn. Nguyên Thu tỉnh ngủ đi ra ngoài, thấy phụ thân dạy ca ca học cũng không lên tiếng, ngoan ngoãn ngồi nghe. Cố Lễ dạy hơn nửa giờ, cảm thấy có chút mệt mỏi, liền đóng sách lại nghiêm nghị nói “Mấy ngày nữa mời sư phụ mới thì không thể nhàn nhã như vậy nữa, ít ham chơi lại, chăm lo học tập cho tốt, rõ chưa?” Cố Sơn vội vàng vâng dạ.
Nguyên Thu ở một bên nghe nghiêm túc, nghe phụ thân nói xong không tự chủ lên tiếng “Rõ”
Cố Lễ nghe thế thật vui vẻ, đưa sách cho Cố Sơn, kéo Nguyên Thu đến trước mặt hỏi “Vừa rồi phụ thân nói con nhớ được bao nhiêu”
Nguyên Thu cười nói “Nghe được hết cũng nhớ rõ”
Cố Lễ nói “Vậy con nói cho phụ thân nghe ‘Thiên mệnh chi vị tính, thẳng thắng chi vị nói, tu đạo chi vị dạy. Đạo và người, không thể tách ra vậy. Nhưng cách phi đạo vậy. Là cố quân tử cảnh giác chỗ không thấy, sợ hãi chỗ không biết. Mạc thấy ư ẩn, mạc lộ vẻ ư vi. Cố quân tử thận kia độc vậy. Hỉ nộ ái ố chi không phát, vị trong; phát mà đều trung tiết, vị chi hòa. Trung cũng người, thiên hạ rộng lớn vốn cũng vậy; cùng cũng người, thiên hạ chi đạt đạo vậy. Trí trung hòa, thiên địa vị yên, vạn vật dục yên’ những lời này có ý tứ gì?”
Nguyên Thu nghiêm túc đáp “Tính tự nhiên của con người gọi là ‘Tính’, theo bản tính làm việc gọi là ‘Nói’, nguyên tắc tu dưỡng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-nhan-nha-sau-khi-xuyen-khong/257314/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.