“Thư Hương! Thư Hương!”. Hoắc Tiến nhẹ giọng gọi tên nô bộc của mình. “Đại thiếu gia”. Thư Hương đi đến, trước tiên thỉnh an Hoắc Hành cùng Hoắc Tiến, sau đó lẳng lặng đứng ở một bên chờ Hoắc Tiến phân phó. Hoắc Tiến nói: “Mau về nhà đem thuốc trị thương tốt nhất mang tới”. Hắn tiếc hận nói: “Nếu lưu lại vết sẹo thật đáng tiếc, nghe thấy tựa hồ như rất nghiêm trọng”. Một đống người vây quanh tố y cô nương kia làm hại hắn không phát hiện nàng rốt cuộc bị thương ở chỗ nào? Bị thương có nặng hay không? Hoắc Hành nhìn hắn lạnh lùng nói: “Ngươi có phải còn muốn đến xem thương thế của nàng?” Hoắc Tiến vừa định nói còn gì tốt hơn nữa, vừa thấy khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng của tam thúc hắn liền nuốt lại vào bụng, vội vàng vòng vo nói: “Nàng là một cô nương, ta đi nhìn thương thế của người ta, không phải là làm hỏng thanh danh của nàng rồi sao? Việc này ta tuyệt đối sẽ không làm” Hoắc Hành nói: “Biết là tốt rồi! Người cũng đã nhìn, còn không mau đi về?” “Hiện tại?!”. Hoắc Tiến ngẩn người, Hoắc Hành hừ lạnh nói: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn ở lại?” Hoắc Tiến lưu luyến không rời nhìn hai người trong chòi nghỉ mát liếc mắt một cái, lầu bầu nói: “Nhìn kỹ thì Mạc nha đầu cũng đẹp đẹp!”. Sau khi nghe Hồng Lăng nói về thân thế cô nương kia, hắn cũng đành bỏ tâm tư nạp tố y cô nương làm thiếp. Hoắc Hành quay đầu lại trừng mắt nhìn Hoắc Tiến một cái, thấy vẻ mặt cợt nhã của hắn, nắm chặt tay, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-nhan-nha-o-thien-khai/1623381/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.