Chương trước
Chương sau
Lúc này Tiểu Trạch vừa chạy vừa đánh hơi,đột nhiên cảm thấy mùi của người nọ hình như đã biến mất,nhưng lập tức lại xuất hiện một lần nữa,liền nhíu nhíu mày,nghiêng đầu nghĩ nửa ngày,lại nghĩ không ra nguyên do tại sao,dứt khoát mặc kệ tiếp tục đi lần theo mùi.
Không bao lâu,Tiểu Trạch liền đi vào một cái nhà trúc,có hơi do dự nhìn nhìn xung quanh,cuối cùng dứt khoát phóng luôn một tia sét vào cửa phòng,thấy đằng sau cánh cửa rỗng tuếch.
Tiểu Trạch nhìn nhìn con đường phía sau bị sương mù bao phủ,đành phải bước vào trong nhà trúc,ai ngờ trong nháy mắt liền nghe thấy một tiếng thở phì phò từ đằng sau,Tiểu Trạch nhanh chóng quay đầu lại nhìn,thấy đằng sau chính là chủ nhân đang ở trong tư thế chiến đấu cùng với những người khác xiêm y rách nát,vét thương đầy người đứng ở một bên vừa sợ vừa hoảng.
"Thật không ngờ,ảo trận này chỉ rộng một bước mà lại khiến chúng ta thương tích đầy mình thế này." Tiểu Trúc cười khổ lắc lắc đầu,vì có áo choàng trên người với lại được những người khác cố ý bảo vệ nên thực chất cũng không bị thương gì nhiều,nhưng Dực Minh và những người khác lại bị thương rất nghiêm trọng.
Mọi người gắng gượng ngồi xuống đất,một vài người bị thương ít thì cầm vũ khí đứng xung quanh cảnh giác tứ phía,còn Tiểu Trúc thì bắt đầu xử lý miệng vết thương cho mọi người,may là cậu đã mang không ít dược trị thương để trong nhẫn,nếu không ở cái nơi bất kỳ lúc nào cũng gặp phải nguy hiểm như thế này,Tiểu Trúc chỉ sợ là không thể dễ dàng chạy đi tìm những thảo dược khác được.
Sau khi trị thương cho đoàn người thì dược trị thương cũng chẳng còn lại bao nhiêu,Tiểu Trúc chỉ hy vọng lộ trình kế tiếp có thể thuận lợi hơn chút.
Dược trị thương này dù sao cũng không phải là tiên đan thần dược nên phải để một lúc mới có công hiệu,mọi người liền hạ trại ngay tại đây,bắt đầu thay phiên nghỉ ngơi,mà Tiểu Trúc cũng nhân cơ hội đó đi thu thập các loại dược liệu để chế dược,bổ sung thêm công hiệu cho dược trị thương cũng tốt,tiếc là dù sao thì cậu cũng đang trong quá trình học tập,dược chế ra công hiệu một nửa so với cái mà Mạnh Ngọc đưa lúc đi,điều này khiến cậu thở dài liên tục.
"Đừng nản chí,từ nhỏ sư phụ đã được làm quen với dược liệu nên bây giờ mới có được thành quả như thế này,người mới học chưa đầy hai năm,có thể làm được như vầy là đã được xem là tư chất rất tốt rồi,huống chi trong hai năm này đa số thời gian ngươi đều chú ý tới hài từ và gieo trồng dược liệu mà thôi." Dực Minh ở một bên giúp Tiểu Trúc xử lý những dược liệu đơn giản.
"Dực Minh,ngươi không cần phải an ủi ta,kỳ thật loại chuyện thiên phú gì đó không chắc lắm đâu,nhưng có câu nói là cần cù thì thông minh,ta vẫn luôn cảm thấy hài tử còn nhỏ,còn muốn gieo trồng dược nhưng lại quên mất là nếu ngay cả chữa trị và chế dược cũng không biết thì ta trồng những loại dược liệu này để làm gì cơ chứ,giờ ta đã biết là ta đầu đuôi lẫn lộn,hơn nữa đa số thời gian này đều là ngươi và Tráng Tử quản lý dược liệu,ngay cà Bảo Bảo và Bối Bối hiểu chuyện không khóc lóc ầm ĩ,hiện tại ta mới phát hiện ta đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi." Trong lòng Tiểu Trúc cảm thấy rất áy náy và cũng tự trách bản thân mình.
"Ngươi cũng đã cố gắng rất nhiều rồi,nếu không có ngươi thì sao cuộc sống người trong thôn có thể trở nên tốt hơn được,nếu không có ngươi thì những gia đình nghèo khổ kia biết bao giờ mới giàu có,ngươi cho bọn họ niềm vui và tài phú,ngươi đã làm rất tốt rồi,nếu cảm thấy bản thân làm chưa đủ thì cứ tiếp tục cố gắng như vậy đi." Dực Minh xoa xoa đầu của Tiểu Trúc.
"Ừm,ngươi nói rất đúng,làm chưa đủ thì cố gắng làm tiếp,chứ không phải ở đây hối tiếc tự trách,Dực Minh,chúng ta làm nhanh tay lên chút,chế xong đống thuốc bột này rồi nghỉ ngơi để mai còn tiếp tục đi." Tiểu Trúc cười gật gật đầu,xuyên đến đây có người sủng có người thương,càng sống lâu lại càng không muốn quay về.
Tiếp đó hai người liền yên lặng không nói xuống,động tác trên tay cũng dần nhanh hơn,chờ khi tất cả thuốc bột đã chế xong thì trời đã tờ mờ sáng,mọi người ngoài doanh địa đã chuẩn bị xong,Tiểu Trúc và Dực Minh tiện tay lấy bánh mì ăn rồi uống mấy hớp nước,thu thập xong đồ đạc trong lều liền bị cả đội ngũ vây xung quanh đi về phía nhà trúc.
Tối hôm qua Tiểu Trạch ngủ luôn ở trong phòng trúc,cả một buổi tối không thấy có chuyện gì xảy ra,nhưng mọi người vẫn nhất quyết phải thăm dò trước khi lên đường.
Trong nhà trúc trống trơn,cái gì cũng không có,Tiểu Trạch đã sớm nhìn qua nhà này mấy lần,lúc này đang nằm trên đầu Tiểu Trúc phàn nàn với cậu không ngừng.
Ngân Dực phái sáu người đi vào nhà trúc thăm dò,lại thấy cả sáu đều đi ra,chạy thẳng tới trước mặt Dực Minh và Ngân Dực nói: "Lão đại,chủ tử,đại ca,trong phòng có một truyền tống trận,nhưng truyền tống trận kia có chút kỳ quái."
Ba người Dực Minh liếc mắt nhìn nhau,lập tức chạy vào nhà trúc,quả nhiên,truyền tống trận kia chỉ xuất hiện khi có người bước vào,mấy người lại rời khỏi phòng trúc,truyền tống trận kia lại biến mất tiêu.
"Nhìn độ lớn của truyền tống trận này e là không thể truyền tống tất cả mọi người cũng một lúc được,vậy thì để từng nhóm một vào đi." Tiểu Trúc nghĩ không biết đây có phải cách tốt nhất không nhưng còn hơn là ngồi ở đây chờ chết.
"Ừm,Báo Nhất,Hồ Nhất,hai người các ngươi đi theo ta và Tiểu Trúc,Ngân Dực sẽ sắp xếp những người còn lại." Dực Minh nói xong,hai người trong đội ngũ liền bước ra đi đến bên cạnh bọn họ.Bốn người một hồ đi vào truyền tống trận,truyền tống trận sáng lên,bốn người lập tức biến mất tiêu.Tiểu Trúc cảm thấy trước mắt hiện lên rất nhiều hoa văn kỳ lạ đầy màu sắc,trong nháy mắt liền tiến vào một vùng đất thạch anh.
"Hoá ra đây mới là vùng đất thạch anh,xem ra lúc trước chúng ta đã đoán sai bét rồi." Tiểu Trúc nhìn vùng đất long lanh lấp lánh trước mắt,không nhìn được thầm thở dài.
Giống như bị hấp dẫn,Tiểu Trúc tháo chiếc chìa khoá trên cổ xuống chậm dãi đi về phía giữa hoa sen thạch anh màu đỏ rực,quả nhiên,một chiếc chìa khoá màu đỏ bị phong ấn ở bên trong hoa sen.
Tiểu Trúc cầm chiếc chìa khoá trên tay đặt lên hoa sen,đoá hoa sen kia tan chảy giống như băng găp lửa,chiếc chìa khoá màu đỏ rơi xuống,Tiểu Trúc bắt được chiếc chìa khoá,hai chiếc chìa khoá dần dần hợp lại làm một,biến thành một cái có hình dạng kỳ lạ,xem ra chỉ khi tìm đủ năm cái thì mới có thể hoàn chỉnh được.
Tiểu Trúc đeo chiếc chìa khoá lên rồi chạy tới bên cạnh Dực Minh,"Thật tốt quá,cuối cùng thì chúng ta cũng có thể rời khỏi đây rồi."
"Ừm." Trong mắt Dực Minh cũng hiện lên chút vui sướng,khoé miệng cũng khẽ nhếch lên một nụ cười khiến Báo Nhất và Hồ Nhất đứng ở bên cạnh nhìn đến ngây người.
"Nhanh đi thôi,vừa lúc ta bắt được chìa khoá,có một giọng nói đã cho ta biết mọi người đã ra ngoài hết rồi,hiện tại chỉ còn mỗi chúng ta thôi." Bước chân của Tiểu Trúc cũng nhẹ nhõm hẳn,ba chân bốn cẳng dẫn theo người khác đi đến trước một bước tường thạch anh.
Tiểu Trúc lấy chìa khoá đeo trên cổ dán vào bức tường,trên tường liền xuất hiện một cánh cửa truyền tống trong suốt,"Đi thôi!"
Tiểu Trúc quay đầu lại cười khiến Dực Minh ngây người nhìn,chưa hồi thần lại đã bị nắm tay kéo vào trong cửa truyền tống,Hồ Nhất và Báo Nhất cũng lập tức đuổi theo,sau một trận choáng váng,bốn người một hồ liền xuất hiện ở trong nhà Tiểu Trúc.
Đám người Mạnh Ngọc trợn mắt há hốc mồm khi thấy bốn người một hồ đột nhiên xuất hiện ngay trong nhà,cho tới khi Bảo Bảo, Bối Bối và Điếu Điếu chạy tới trước mặt Tiểu Trúc,gọi phụ thân thật to thì mọi người mới khôi phục lại bình thường.
Viên Nhi chống bụng chỉ huy Tráng Tử đi nấu nước cho mọi người tắm rửa,Mạnh Ngọc thì quay về phòng mình lấy loại dược trị thương tốt nhất ra,Linh Nhi lại rất thông minh chạy vội về nhà thông báo cho chủ tử và đám người cữu lão gia.
Chờ khi mọi người đã tụ tập đầy đủ thì Tiểu Trúc mới biết hoá ra bọn họ đã đi được nửa năm rồi,qua một tháng nữa Viên Nhi sẽ sinh,rau ma thuật trong vườn cũng đã thu hoạch được không ít,chỉ là không được như tính toán của Tiểu Trúc,ngoài ra,nhà kình mà Tiểu Trúc đã từng đề cập qua Tráng Tử cũng đã nhờ Lưu Tuyên và Ngô Phong hỗ trợ tìm được những vật liệu thay thế.
Hiện tại trong ruộng đang mùa rau ma thuật mới,chỉ là về phần dược liệu thì có thể nói là khả thi nhưng công hiệu vẫn kém rất nhiều,nhưng cũng coi như có chút tiến bộ hơn so với những người trước kia.
Hai tháng trước trấn nhỏ này đã được đổi thành thành,hiện giờ trong thành bắt đầu bành trướng,sinh ý của quán cơm cũng rất tốt,nhưng có không ít dong binh đã rời khỏi thành Lục Dã,vì sau khi bọn họ đi thì các đại đoàn dong binh đều ra rời đi,chỉ có đoàn dong binh Ngân Dực đã hy sinh không ít người,nhưng mọi người đi quay về với hai bàn tay trắng,dược liệu và kho báu trong truyền thuyết cũng không phải là không có,chỉ là bọn họ không đủ năng lực để đi lấy,với cả sau khi bọn họ đi trở về rồi quay lại thì hang động kia đã biến mất tiêu.
"Ca phu,lần này ngươi có mang cái gì về hay không?" Viên Nhi có chút hưng phấn nhìn Tiểu Trúc,lúc trước khi Tiểu Trúc mãi không quay lại khiến hắn lo lắng tới mức ăn ngủ không yên,nhưng bây giờ thấy Tiểu Trúc bình an trở về,hứng thú liền chuyển tới chuyện kho báu.
"Không có,ở trong đó chỉ lo chạy nên không có thời gian nghĩ tới chuyện khác,nhưng thật ra là có hái được chút dược liệu,chỉ là đều bị ta phối thành dược trị thương hết rồi." Tiểu Trúc lắc lắc đầu,khi đó chỉ nghĩ làm sao chạy cho nhanh thôi chứ tâm trí đâu mà nghĩ tới chuyện lấy ma tinh,trong núi lửa hầu như chỗ nào cũng có hoả ma tinh,chỉ là bọn họ không có thời gian đi lấy thôi,còn có dược liệu đầy đất cũng chẳng có thời gian mà hái đó.
Cậu cảm thấy có lẽ là mình cũng quá may mắn rồi,dù sao thì vị tiền bối kia cũng không làm khó dễ gì mình mấy,nghe trận chiến của Dực Minh và chuyện Ngân Dực kể lại sơ sơ thì cậu nghĩ rằng nếu như không gặp phải bọn họ thì e là đoàn dong binh Ngân Dực sẽ chết không ít người đâu.
"Hiện tại không có việc gì,mấy người các ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi,có chuyện gì để mai lại nói!" Thiểu Trang thấy Viên Nhi còn muốn hỏi nhanh chong phất phất tay để bọn Tiểu Trúc đi về nghỉ ngơi.
Tiểu Trúc cũng thấy cả người mệt mỏi khi về được tới nhà,hận không thể lập tức nằm xuống nghỉ ngơi,nhưng thấy nhiều người đến quan tâm hỏi han mình như vậy nên cũng không thể không biết xấu hổ mà chạy về phòng được,hiên giờ thấy Thiểu Trang nói như vậy liền nhanh chóng kéo tay Dực Minh đi về phía nội viện.
Sau khi đi được vài bước lại đột nhiên quay đầu lại,cười cười với mọi người nói:"Ta và Dực Minh đã quyết định khi nào trở về sẽ thành thân,nhưng chúng ta lại không biết trình tự khi thành thân là như thế nào,đành phải làm phiền sư phụ,Thiểu Trang ba ba và Thiểu Minh phụ thân rồi."
Tiểu Trúc nói xong cũng không để ý tới bộ dạng của mọi người,kéo Dực Minh về phòng của mình,hai người thật sự rất mệt rồi,nằm xuống giường là ngủ luôn,để lại mọi người trong đại sảnh có chút dở khóc dở cười,đứa nhỏ này,đúng là nói gió chính là mưa (1) mà.
Nhưng đó cũng chính là tin vui mà mọi người mong chờ bấy lâu,cũng không quan tâm tới cái khác mà tán loạn chạy đi,trước phải tìm trưởng thôn thôn Đạo Hương đương nhiệm xem cái ngày,còn có lễ hỏi cũng phải chuẩn bị tốt,ngoài ra năm phúc nhân (người có phúc khí) chải đầu cũng cần phải bàn bạc thật kỹ,hôm đó còn phải chuẩn bị đầy đủ rau củ thịt cá,ngoài ra còn phải mời đầu bếp tới giúp,trời ạ,sau khi tính toán hết thảy,mọi người chỉ hận không có ba đầu sáu tay,nhất thời chỉ vì một câu nói của Tiểu Trúc lại khiến mọi người đều bận rộn,nhưng chỉ cần nhìn nụ cười trên mặt bọn họ và bộ dạng tay chân khoan khoái là biết được tâm trạng hiện giờ của bọn họ như thế nào.
Hết chương 77.
(1) 说风就是雨/ Nói gió chính là mưa: Nói và làm một cách nhanh gọn,dứt khoát,kiểu nói là làm luôn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.