Bầu trời trong xanh,những đám mây lặng lẽ bay,lúc giống cái cánh gà,lúc lại giống cái chân gà,có lúc lại giống cái ức gà,trong chốc lại giống hình gà nướng,tiểu tử hồ nằm giữa hai chân Long Đằng Tỉnh,ngửa bụng lên trời nhìn những đám mây trắng bay bay mà chảy nước miếng. Long Đằng Tỉnh nhịn không được mà ngáp ngắn ngáp dài,hai ngày trước cậu bị hạ lệnh không được phép đọc sách quá lâu,vì thế hiện tại bị vây trong trạng thái ngẩn người không có việc gì làm,mà tiểu tử hồ từ khi lên trấn nhỏ này,trên cơ bản đều nhu thuận mà ngốc trong cái phòng này,cũng không hề chạy loạn,cho nên cũng không hi vọng xa vời rằng nó có thể được tự do,dù sao ma thú chung quy vẫn không thể rời đi chủ nhân quá xa.Kết quả là một người một thú chỉ có thể ngoan ngoãn mà nằm ở trong viện nhìn lên không trung,nhìn những đám mây bay bay mà tự hỏi nhân sinh thế sự. Ngô Phong đi vào từ bên ngoài liền thấy một cảnh như thế này,không khỏi cảm thấy có chút buồn cười,lúc vừa mới gặp mặt còn tưởng là một người lãnh đạm,hơn nữa trù nghệ (tay nghề nấu ăn) cũng rất không tồi,có những món mà hắn chưa bao giờ thấy qua,sau lại thấy cậu luôn tay phải cầm sách tay trái cầm dược liệu mà thì thào tự nói,lại cảm thấy cậu là người chăm chỉ hiếu học,nhưng hiện tại nhìn thấy lại khiến người ta có cảm giác phi thường lười nhác,một người cư nhiên lại có nhiều mặt đến như vậy làm cho hắn không khỏi có chút tò mò,nhưng nhìn cậu đang mang thai,tuy rằng không biết trượng phu của cậu đang ở đâu,nhưng Ngô Phong vẫn phải đè nén lòng hiếu kỳ khác thường của bản thân lại. "Ngươi đã trở về rồi a!" Long Đằng Tỉnh nằm hơi nhiều,cảm thấy sống lưng có chút ê ẩm,chống thân mình ngồi dậy liền thấy Ngô Phong đứng phát ngốc ở trước cửa viện."Ờ!" Ngô Phong nghe thấy thanh âm của Long Đằng Tỉnh nhất thời không kịp phản ứng,lúc này mới phát hiện mình cư nhiên lại nhìn chằm chằm người ta đến ngẩn người,hai tai không khỏi đỏ lên,lung tung mà gật đầu,liền hướng Long Đằng Tỉnh cáo biệt,đi thẳng vào phòng của mình không ngoảng đầu lại. "Đúng là người kỳ quái." Long Đằng Tỉnh lắc lắc đầu,ôm lấy tiểu tử hồ không biết từ khi nào đã tiến vào mộng đẹp đi đến dược điếm(tiệm thuốc). Mới vừa bước vào dược điếm,nghênh diện cảnh một nam nhân đang vội vàng đi ra,xem hình thể hẳn là quân nhân không sai vào đâu được,cẩn thận né qua một bên chờ người nọ đi qua,Long Đằng Tỉnh lúc này mới chậm rãi đi vào dược điếm,"Sư phụ,người vẫn đang bận sao?" "Ơ! Tiểu Trúc,sao không ở hậu viện nghỉ ngơi,không phải đã nói ngươi ít đến dược điếm thôi sao,như thế nào lại chạy tới đây?" Mạnh đại phu nhíu mày,thần sắc khiển trách tràn đầy trên mặt. "Con ở hậu viện không có việc gì làm,nằm nhiều cũng rất nhàm chán,cho nên mới nghĩ đi đến đây xem người có cần hỗ trợ hay không."Long Đằng Tỉnh cười có chút lấy lòng mà nói. "Không cần,bây giờ cũng chẳng còn mấy người,ta đang chuẩn bị đóng cửa dược điếm,có chút chuyện cần phải nói cùng với ngươi." Mạnh đại phu vừa đi vừa nói,một tay đỡ Long Đằng Tỉnh liền bước ra ngoài. "Sư phụ,không cần phải để ý như vậy,con cũng không quý giá đến như vậy."Long Đằng Tỉnh có chút bất đắc dĩ mà cười,ngoài miệng tuy nói như vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp vô cùng. "Sao lại không quý giá chứ,trong cái bụng chính là tiểu đồ tôn của ta,tương lai sau khi lớn lên sẽ phải kế thừa y bát (*) của ta." Mạnh đại phu hung hăng mà liếc mắt nhìn Long Đằng Tỉnh,hắn chưa từng thấy qua dựng phu nào không hiểu chuyện như Long Đằng Tỉnh.Người khác mang thai đều hết sức cẩn thận,coi nó như báu vật,nhưng đứa trẻ này,thấy cậu cả ngày thường xuyên chạy chạy nơi này nhảy nhảy nơi kia,không cho cậu đụng tới dược vì sợ dược tính sẽ làm đứa bé bị ảnh hưởng,nhưng cậu cố tình xem như gió thổi bên tai,thôi qua liền thôi,thật vất vả mắng vài lần cuối cùng cũng buông được dược liệu trên tay xuống,nhưng cậu lại lấy y thư ( sách dược) ra đọc đến quên cả thời gian. (*)Y bát/衣钵:vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng... truyền lại cho đời sau. Nếu Long Đằng Tỉnh không đang mang thai,Mạnh đại phu còn có thể đắc chí,cảm thấy mình thu nhận được một đồ đệ tốt rất chăm chỉ hiếu học,nhưng cố tình lại là một dựng phu không có tính tự giác,vốn lúc thu nhận đồ đệ nghĩ muốn cho cậu một số việc làm để có thể tận lực giảm bớt nỗi buồn tang phu( mất chồng) của cậu,kết quả hiện thực lại trớ trêu,không chỉ quên đi nỗi buồn tang phu,ngay cả đứa nhỏ trong bụng cũng quên luôn. "Hiện tại con kế thừa y bát cho người không được sao,đứa bé yêu thích cái gì để nó tự lựa chọn là tốt nhất." Long Đằng Tỉnh cười cười,cậu sinh sống ở địa cầu biết rõ đại đa số những đứa bé bị cha mẹ áp đặt việc học hành,bọn chúng căn bản không có biện pháp rõ ràng nào để biểu đạt bản thân có phải hay không thực sự yêu thích những thứ đó.Tuy rằng không có cảm tình nhiều với đứa bé trong bụng này,dù sao cũng là do ông trời áp đặt ở trên người cậu,nhưng nếu đã sinh ra rồi,cậu sẽ không bỏ mặc nó,dẫu sao cũng là rơi từ trong bụng mình ra,thân thể này hiện tại cũng là của mình,vất vả mang thai cũng là chính mình chịu đựng,không có đạo lý gì mà lại phải vứt bỏ đi cái kết quả cuối cùng được. "Đúng thế,năm đó ta cũng vậy... " Mạnh đại phu nhận thấy ánh mắt tò mò của Long Đằng Tỉnh nhanh chóng ngừng nói,làm Long Đằng Tỉnh có chút thất vọng,dù sao khắp người Mạnh đại phu đều là bí ẩn,trên cơ bản trừ việc sáu năm trước đi vào trấn nhỏ này,mở một dược điếm chuyên về sản khoa,những cái khác chưa bao giờ nói với người ngoài,thậm chí ngay cả ma sủng của hắn là gì cũng không ai thấy qua,nếu không phải có thư bổ nghiệm chuyên về sản khoa,mà đại phu sản khoa đều là văn nhân cùng với hình thể của Mạnh đại phu mới có thể xác định được hắn là văn nhân,tóm lại Mạnh đại phu sống ở đây được sáu năm,hiểu biết của mọi người đối với hắn cũng chỉ là y thuật cao minh,là một đại phu tốt,thiện tâm. Hai người nói nói cười cười một hồi đã đi tới hậu viện,Ngô Phong đang chuẩn bị ra ngoài,ngẩng đầu liền nhìn thấy hai sư đồ cười đi đến,không khí giữa hai người rất tốt khiến người ta có chút hâm mộ. "Sao thế,Ngô Phong,ngươi đi đâu vậy?" Mạnh đại phu có chút kinh ngạc hỏi,dù sao Ngô Phong mới sáng sớm đã đi ra ngoài,hiện tại vừa mới trở về lại chuẩn đi tiếp. "Không có gì,bá bá,con trở về lấy vài thứ rồi lại đi."Ngô Phong cười cười,trong mắt dấu không được lo lắng. "Bị làm sao vậy?" Mạnh đại phu buông tay Long Đằng Tỉnh ra,mới vừa đến gân đã ngửi thấy một cỗ mùi hương thuốc đông y quen thuộc,nếu là khứu giác của người thường tuyệt đối sẽ không phát hiện ra,nhưng hắn từ nhỏ đến lớn đều ở trong dược quán sao mà lại không biết được,huống hồ cái loại thuốc này còn là do chính hắn và hảo hữu chế ra. "Linh thú của ngươi muốn thăng cấp!" Mạnh đại phu khẳng định mà nói," Nhanh đi đi,cách dùng của loại thuốc này hẳn là phụ thân ngươi đã nói cho ngươi rồi,nhớ kỹ,không đến thời khắc mấu chốt ngàn vạn lần đừng sử dụng." "Vâng,con hiểu rồi,bá bá,con đi đây."Ngô Phong nói xong triệu hồi đấu khí liền phóng nhanh đi.Long Đằng Tỉnh cảm thấy một trận gió mạnh thổi qua,chân không khỏi có chút lảo đảo,lập tức dùng sức nhẹ ở phần eo mới đứng lại vững vàng,"Sư phụ,hắn bị làm sao vậy?" "Đứa nhỏ này rất cố gắng,linh thú của hắn phải thăng lên cấp sáu,tuổi còn trẻ mà đã tiến cấp nhanh như vậy,thành tựu sau này chắc chắn sẽ rất nhiều a!" Mạnh đại phu vui mừng mà vuốt vuốt râu,vì bằng hữu của mình có đứa con tốt như vậy mà cao hứng thay,nhưng hắn lập tức nhìn về phía Long Đằng Tỉnh,trong mắt tràn đầy ý cười,hắn cũng không kém,nhận được đồ đệ tốt, hiếu thuận lại còn chăm chỉ. "Thăng cấp a!" Long Đằng Tỉnh không biết vì sao lại đột nhiên nhớ tới vị trượng phu xui xẻo của thân thể này,nếu hắn không chết thì hiện tại hẳn là cũng cấp bốn rồi đi,tuy nói sức mạnh của quân nhân phụ thuộc rất lớn vào nội công tâm pháp mà linh thú cung cấp,nhưng nếu sinh ra ở gia tộc nào đó khẳng định sẽ được truyền thừa một vài phương pháp phối dược liệu đặc biệt cho tiểu hài tử nhà mình từ nhỏ được tắm dược để gia tăng thể chất linh tinh gì đó đi,mà vị trượng phu xui xẻo kia từ nhỏ gia cảnh bần hàn,đừng nói đến tắm dược,ngày cả dược liệu bình thường cũng ít gặp qua,bởi vì dược liệu thường mọc trên núi,mà trên núi mặc dù có động vật bình thường nhưng phần nhiều vẫn là ma thú,vào lúc chưa được linh thú truyền thụ nội công tâm pháp,trong thôn nhiều nhất cũng chỉ dạy dùng những vũ khí bình thường để cường thân kiện thể mà thôi. Thấy vẻ mặt của Long Đằng Tỉnh,Mạnh đại phu tất nhiên biết cậu nghĩ tới Nam,không khỏi vỗ vỗ tay cậu an ủi,"Đến,Trúc a,cũng sư phụ vào phòng nói chuyện." "Vâng,sư phụ." Tuy rằng không biết Mạnh đại phu muốn nói gì với cậu,nhưng cậu vẫn thuận theo đi sát với Mạnh đại phu vào phòng,tiểu tử hồ cũng như thuận mà theo sát phía sau hai người. Từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ trà cụ làm từ sứ trắng,Mạnh đại phu lại lấy ra cái bếp lò nhỏ,đổ nước suối trong suốt vào ấm trà rồi cho lên bếp,bàn tay đặt ở vòng tròn ma pháp trên bếp lò để bật bếp,trong bếp lập tức xuất hiện một ngọn lửa sáng rực. Long Đằng Tỉnh thấy Mạnh đại phu châm bếp lò bằng ma pháp vẻ mặt đều bị khiếp sợ vây khốn,đây là có chuyện gì,theo như tin tức mà cậu biết nhân loại không thể sử dụng được đồ dùng ma pháp,chỉ có ma sủng mới làm được,nhưng nhìn thấy biểu cảm cảu Mạnh đại phu hình như là không hề có ý che dấu cậu,hay là mình nghe được tin sai,kỳ thật con người vẫn có thể có được ma pháp?! "Được rồi,không cần phải giật mình,Trúc,ngươi hẳn là cũng có thể sử dụng được ma pháp đúng chứ!" Mạnh đại phu nhìn thấy Long Đằng Tỉnh càng thêm kinh ngạc không khỏi có chút buồn cười. Long Đằng Tỉnh sau khi kinh ngạc liền bình tĩnh lại,khôi phục dáng vẻ điềm đạm ban đầu,"Đúng vậy,bất quá sư phụ có thể nói cho con biết đây là có chuyện gì xảy ra không? Theo con được biết,con người không thể sử dụng được ma pháp,ma pháp hẳn là độc quyền của ma sủng chứ nhỉ." "Đọc quyền?"Mạnh đại phu tinh tế thưởng thức trong chốc lát,mới cười nói:"Từ này dùng rất tốt,nhưng thế sự vô tuyệt đối,có một loại người trời sinh có thể sử dụng được ma pháp,chính là bởi vì quá mức thưa thớt nên một khi bị phát hiện sẽ bị bắt vào trong cung,vì hoàng thất mà phục vụ. "Vậy vì cái gì con và người... " "Bởi vì ngươi và ta không phải là trời sinh mà có được ma pháp,một thân ma pháp này của ta là do ma sủng của ta trước khi chết truyền cho ta." Mạnh đại phu nhìn như bình thản nói ra câu này nhưng bên trong lại cất dấu nhiều đau khổ,Long Đằng Tỉnh chú ý tới đôi tay của hắn có hơi hơi run rẩy,khoé mắt cũng bắt đầu đỏ lên. "Sư phụ!" Long Đằng Tỉnh cầm lấy đôi tay đang run rẩy của Mạnh đại phu. "Hài tử ngoan." Mạnh đại phu vỗ vỗ tay Long Đằng Tỉnh,rút tay ra,cầm ấm trà đang bốc hơi nước trên bếp xuống,đặt lên bàn trà đem hai cái chén tráng qua một lần. "Về phân ngươi,ta cũng không rõ là chuyện gì xảy ra,bất quá Trúc,tuy rằng ngươi chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài,nhưng nếu gặp phải văn nhân cũng có thể sử dụng ma pháp như ngươi,bọn họ có thể cảm nhận được,giống như ta cảm nhận được ngươi vậy,cho nên ta đem cái này giao cho ngươi,nhớ kỹ,mỗi ngày ít nhất luyện tập một canh giờ,như vậy có thể che dấu tốt dao động ma lực trên người ngươi,cho dù những người đó tới gần cũng không phát hiện ra." Mạnh đại phu pha trà xong,lấy ra từ trong ngực một quyển trục mềm ại nhìn như là được làm từ tơ tằm. "Cảm ơn sư phụ." Long Đằng Tỉnh hướng Mạnh đại phu cúi đầu ba lần thật sâu. Mạnh đại phu ngồi ở chỗ chủ vị tiếp nhận lòng biết ơn của Long Đằng Tỉnh,sau đó vỗ vỗ tay để cậu ngồi xuống,"Kế tiếp ta muốn nói với ngươi là ngày mốt ta sẽ đi đến phương xa cùng tụ họp với một vài hảo hữu,nhanh nhất là một tháng,chậm thì cũng phải hai,ba tháng mới về,trong khoảng thời gian này Ngô Phong sẽ ở lại chỗ này,có chuyện gì cứ việc nhờ hắn làm cho." "Hắn là một đứa trẻ tốt tuân thủ lễ nghi,ta tin hắn sẽ không làm mấy chuyện thất lễ,cho nên Trúc,ngươi cứ yên tâm,còn có tạm thời đừng đọc y thư nữa,chờ hạ sinh đứa nhỏ lại tính tiếp,việc này không nên nóng vội,có rảnh thì đi đi lại lại nhiều vào,không cần mỗi ngày làm ổ ở trong nhà,nhận thức thêm nhiều người đối với ngươi cũng rất tốt,người trên trấn nhỏ này phần lớn đều rất thân thiện." "Ngoài ra ta còn tìm tới đây một văn nhân chuyên nấu cơm cho ngươi,ngươi hiện tại đang mang thai,mỗi ngày đều nấu cơm đối với thân thể ngươi không tốt.Mấy ngày nay ta bắt mạch cho ngươi,mạch tượng rõ ràng khiến ta rốt cuộc cũng xác định ngươi đang mang song thai,hơn nữa còn là một văn một quân,tóm lại,hết thảy đều nên cẩn thận,mang song thai mà bụng ngươi lại quá nhỏ,thân thể cũng quá gầy yếu đi." "Sư phụ,người yên tâm,trong khoảng thời gian này con nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố bản thân,cho dù không vì chính mình cũng vì phải vì đứa nhỏ trong bụng chứ ạ."Long Đằng Tỉnh mặc dù có chút kinh ngạc trong bụng mình cư nhiên có tới hai đứa,nhưng lập tức lại đạm nhiên mà cười cười,dù sao đều đã chấp nhận đứa bé trong bụng,nhiều thêm một đứa cũng chả sao,ít nhất không cần lo lắng con một sẽ bị cô đơn,như vậy rất tốt a. "Nghe ngươi nói như vậy ta cũng có thể yên tâm rồi,ngươi trở về hảo hảo nghỉ ngơi đi." Mạnh đại phu sờ sờ đầu Long Đằng Tỉnh,phất tay bảo cậu đi ra ngoài. Long Đằng Tỉnh cung kính hành lễ,lúc này mới lui về sau vài bước xoay người đi ra cửa,thuận tiện đem của nhẹ ngàng đóng lại. Khuôn mặt Mạnh đại phu như ẩn như hiện trong sương khói,khoé mắt như có cái gì đó vừa chảy xuống,một tiếng gọi nghẹn ngào phát ra từ miệng hắn: Yên Nhiên..... Hết chương 9. (!)Mình sẽ vẫn để Long Đằng Tỉnh là "cậu" thứ nhất là vì bạn ý là người xuyên từ hiện đại về,thứ hai để phân biệt mỗi khi nhân vật khác độc thoại nội tâm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]