Khi Nhạc Tư Trà vẫn còn chìm trong giấc mộng thì có tiếng gõ cửa phòng cậu.
“Cốc cốc”
Nhạc Tư Trà vừa dụi mắt vừa ra mở cửa thì đã thấy Diệp Kình cùng hành lý đều ở ngoài đó “Diệp Kình? Có chuyện gì tìm tôi sao?”
“Xin lỗi, tôi nghĩ là cậu đã dậy rồi, dù sao thì hiện tại đã là mười giờ.” Nhìn bộ dáng vẫn còn buồn ngủ của Nhạc Tư Trà, Diệp Kình vội xin lỗi “Dì cậu nói đoàn khách kia đã tới nên bảo tôi qua ở chung với cậu.”
“Khách .. a.” Nhạc Tư Trà nhớ rằng đúng là Tần Hương Nguyệt đã từng nói về chuyện này, liền đứng tránh ra “Vào đi.”
“Cám ơn.”
Nếu đã bị đánh thức, Nhạc Tư Trà cũng sẽ không ngủ tiếp, vệ sinh cá nhân xong, cậu ăn chút hoa quả thay cho bữa sáng, tiện thể cũng đưa một ít cho Diệp Kình.
“Miêu Miêu đâu? Sao tôi không thấy nó?”
“Ở chỗ tiểu lục. Hôm nay anh muốn đi chơi đâu.”
“Cậu quyết định đi.”
“Gần thôn không có gì thú vị để đi chơi, vậy đi đâu giờ? Đúng rồi, anh có bằng lái không?”
“Có, sao vậy?”
“Tôi muốn lên thị trấn mua một ít đồ, anh muốn đi cùng không?”
“Được.”
“Vậy giờ tôi đi tìm dượng để mượn xe. Ăn cơm trưa xong chúng ta sẽ đi.”
“Ừ.”
Xe của duợng Tôn dùng đi mua thức ăn là loại xe đời cũ mua lại. Đây là lần đầu tiên Diệp Kình sử dụng loại xe này nên phải mất một lúc lâu mới quen với xe, sau đó mới bắt đầu đi.
Chỗ của bọn họ gọi là “Tôn gia thôn”, thị trấn gần đây gọi là Bình Thành. Từ Tôn gia thôn tới Bình Thành cũng phải tốn nửa giờ lái xe.
Kỹ thuật điều khiển của Diệp Kình rất tốt, cơ bản trên đường đi không hề xóc nảy chút nào.
“Cần mua gì?”
“Một ít tre nứa và vật dụng sửa chữa, tôi muốn làm một hàng rào.” Gia cầm trong không gian lớn dần, con của chúng cũng được ấp ra không ít, trong viện không còn thích hợp cho chúng ở, cậu định sử dụng miếng đất mới xuất hiện thành khu vực nuôi duỡng, đề phòng gia cầm chạy linh tinh lại khổ.
Nhạc Tư Trà mang Diệp Kình tới cửa hàng bán tre nứa, chọn xong xuôi, thanh toán tiền đặt cọc, hẹn một tiếng sau sẽ quay lại lấy, cũng lấy thêm một ít vật dụng. Sau đó hai người chạy đến chợ.
Dừng xe trước cổng chợ, Diệp Kình nhíu mày nhìn cảnh tượng hổn độn nơi đây, anh không thích chỗ này, nhưng nếu Nhạc Tư Trà cần, anh cũng không nói gì.
“Hay là, anh đứng đây chờ tôi, để tôi vào một mình?” Nhạc Tư Trà biết anh ta không thích những chỗ bẩn, cũng không ép.
“Để tôi cùng vào với cậu.”
Thấy anh ta kiên trì, Nhạc Tư Trà gật đầu đồng ý.
Chợ ở đây thuờng có người bán những mặt hàng hoang dã lấy từ núi, lần này vào thị trấn, ngoài việc mua vật liệu cậu cũng có dự định mua mấy thứ này.
Nhạc Tư Trà khá là may mắn nên cậu rất nhanh đã gặp được.
Có người bán động vật hoang dã.
Tuy rằng luật pháp không cho phép buôn bán động vật hoang dã nhưng hiển nhiên là không phải ai cũng coi trọng chuyện đó, ít nhất thì ở đây không ai cảm thấy có vấn đề gì, rất nhiều người đang vây lại xem, mấy động vật này rất hiếm khi mới gặp được nha.
Nhac Tư Trà cũng không nghĩ gì, tuy rằng là phạm pháp nhưng đều xem từ bé đến lớn, cũng thành thói quen.
Còn Diệp Kình, anh cũng từng nếm qua không ít động vật hoang dã.
Vậy nên bọn họ cũng lại xem, còn dự định mua một ít.
Người bán là một người tầm trung niên, điển hình của gian thuơng. Vẻ mặt đầy vui vẻ, có thể thấy được tiền lãi kiếm được không ít. Trên mặt đất đặt rất nhiều lồng sắt, ngoài những loài thông thuờng như gà rừng, thỏ hoang, rắn, còn có động vật được quốc gia bảo hộ như cú mèo, tê tê, thậm chí còn có một đôi uyên ương.
Nhạc Tư Trà rất thích đôi uyên uơng kia, tuy rằng nhìn chúng hơi giống vịt hoang.
Nhạc Tư Trà không biết ra giá nhưng Diệp Kình biết. Nhìn anh ta cùng ông chủ cò kè mặc cả, Nhạc Tư Trà không thể thói quen được.
Cuối cùng, họ trả năm trăm nhân dân tệ để mua đôi uyên ương, một đôi thỏ hoang, một đôi thỏ rừng, còn có ba con nhím nhỏ.
Thu hoạch rất tốt.
“Không nghĩ rằng anh có thể mặc cả đến như vậy.”
“Đấy là tài ăn nói của tôi không tồi.”
Đâu chỉ không tồi, nhìn lúc hai người bước đi, vẻ mặt ông chủ không khác gì khóc tang, Nhạc Tư Trà cảm thấy muốn cười.
“Cũng mua được kha khá rồi, cách thời gian lấy tre nứa còn một lúc, anh có muốn mua gì nữa không?” Quay về xe, Nhạc Tư Trà đem đồ mua được đều cho vào không gian.
“Gần đây có siêu thị lớn nào không?”
“Có.”
Bình Thành tuy không lớn nhưng cũng có một vài siêu thị, đều tập trung ở khu phố buôn bán sầm uất nhất.
Nhạc Tư Trà dẫn anh ta tới nhà lớn nhất trong số đó.
Lúc này trên đường cũng không chật lắm, đa số người sẽ không chọn thời gian nóng nhất trong ngày để ra ngoài.
Vào siêu thị, Diệp Kình trược tiếp tới chỗ bán thuốc bổ, cầm lấy vài loại mình quen thuộc. Giá cả đề trên đấy khiến Nhạc Tư Trà líu lưỡi.
“Anh mua mấy thứ này làm gì?”
“Quà gặp mặt.” Anh đã nói sẽ bù lại mà. Nếu đã đối người ta có ý đồ thì cũng phải lấy lòng mọi người xung quanh.
“Cho ông bà?”
“Ừ.”
“Mấy thứ này họ sẽ không nhận.” Nhìn anh ta tuyển những gì, nhân sâm, tổ yến, còn là loại đắt tiền.
“Thật ra anh không cần mua cũng được, bọn họ không để ý đâu.”
“Tôi để ý, đã nói rồi thì cũng phải làm. ”
“Nhưng không cần mua thứ đắt tiền như vậy a.”
“Vậy họ thích gì?” Nếu anh đã chọn thứ không thích hợp thì tốt nhất là hỏi người trong cuộc.
“…Ông thích uống trà, còn bà thì cũng không đặc biệt yêu thích thứ gì.”
Dưới sự kiên trì của cậu, Diệp Kình chỉ có thể mua loại thuốc bổ bình thuờng, nhưng nhất định phải mua loại Thiết Quan Âm tốt nhất.
Đã mua xong, bọn họ quay về lấy nốt bó tre, rồi lái xe về.
Trên đười về, Nhạc Tư Trà đem bó trúc bỏ vào không gian, lại lấy ra một ít hoa quả, chuẩn bị mang về cho mọi người chia sẻ.
Hai ông bà vẫn ở nhà vườn, lúc bọn họ về thì thấy hai người mang theo Tôn Lệ Tú đang ngồi dưới gốc cây hóng mát, xung quanh cũng có không ít khách.
“Hôm nay nóng thế này mà các cháu còn ra ngoài?”
“Có vài món đồ phải mua. Lệ Tú, qua đây, anh mua hoa quả này, chúng ta đem đi rửa rồi mang cho ông bà cùng ăn.”
“Vâng.”
Dắt tay cô bé, Nhạc Tư Trà nhẹ giọng nói với Diệp Kình “Giờ anh đưa mấy thứ đó cho bọn họ, nhưng đừng mạnh mẽ quá.”
“Yên tâm.”
Lần này cậu mang ra rất nhiều loại quả, quả đào, quả nho, mai, anh đào còn có một quả dưa hấu lớn, đều là những thứ thường có vào mùa hè.
Ngoài dưa hấu cần cho vaà giếng để ướp lạnh, buổi tối mới ăn được, những thứ khác Nhạc Tư Trà đều rửa sạch sẽ, để ra đĩa, còn lại thì bỏ vào tủ lạnh giữ tươi.
Cô bé không nhịn được hấp dẫn, trộm ăn vụng, không giấu được vui vẻ “Anh, anh đào ngon thật, so với những quả em đã nếm trước đây ngon hơn rất nhiều, vừa ngọt vừa thơm.”
“Thích ăn cũng đừng ăn nhiều quá, cẩn thận tiêu chảy, mau mang ra cho ông bà đi.”
“Dạ.”
Lúc đi ra, Diệp Kình đang cùng ông bà nói chuyện phiếm, mấy vị khách bên cạnh cũng cùng gia nhập. Gói quà không còn nữa, có vẻ như hai người đã nhận rồi.
“Ông bà, quả anh Tư Trà mua ngon lắm, hai người nếm thử chút đi.” Tú Lệ đặt đĩa hoa quả lên bàn, cầm hai quả anh đào đưa lên miệng hai người.
“ Tú Tú thật ngoan.” Bà Tôn cười hớn hở ôm lấy cháu gái.
“Ông bà, ngọt không?”
“Ừ, ngọt.” mấy quả anh đào này đúng là ngon “Nào nào nào, mọi người cũng nếm thử đi.” liền đưa cho mọi người cùng ăn.
Nhạc Tư Trà đem một đĩa hoa quả khác đặt lên bàn, ngồi xuống chỗ trống cạnh Diệp Kình “Bọn họ nhận rồi?”
“Ừm, nhận rồi.”
“Chắc chắn là bọn họ rất thích ăn, bình thuờng, thuốc bổ hay gì đó dì mua cho đều bị đưa lại. ”
“Bọn họ cũng nói chỉ nhận lần này, lần sau không được bày vẽ nữa.”
“Tư Trà a, mấy loại quả này đúng là ngon, cháu mua ở đâu vậy?” ông Tôn vừa ăn đào, vừa hỏi.
“Dạ?” Tư Trà trợn tròn mắt, mấy quả này bên ngoài muốn mua cũng không có, bịa ra cũng không được, ông Tôn so với cậu còn biết nhiều về Bình Thành hơn, tuy nhiên, cậu vẫn kịp thời phản ứng lại “A, mấy quả này là do bạn của Diệp học trưởng bán cho cháu, bọn cháu gặp nhau ở trên đường, nghe nói là giống mới. ” cậu nói dối mà sắc mặt không hề đổi, cũng không quan tâm tới Diệp Kình đang tủm tỉm nhìn cậu.
“Cậu bé, loại hoa quả này còn không? Tôi muốn mua một ít mang về.” Vài vị khách thấy thế, quay đầu hỏi Diệp Kình.
“Đương nhiên, nếu cần cháu có thể bảo cậu ấy mang tới, tuy nhiên giá cả so với ở chợ cao hơn khá nhiều.” Diệp Kình bắt đầu tính toán cho việc buôn bán.
“Giá cao cũng không sao, với hương vị thế này cũng là xứng đáng.”
“Vậy bác ghi số lượng ra để cháu bảo cậu ấy đưa tới.”
Thống kê xong, số lượng không ít. Diệp Kình lấy cớ liên lạc với bạn, kéo Nhạc Tư Trà về phòng.
“Sao anh lại đồng ý với họ.”
“Chẳng phải cậu đang lo lắng vì mấy thứ này nhiều quá sao, nhân dịp này đem chúng xử lý, vậy không phải tốt à?”
“Tốt thì tốt, nhưng anh cũng nên hỏi tôi trước chứ.”
“Vậy sao cậu không hỏi tôi trước đã đẩy mọi chuyện lên người tôi.”
“Đấy là do không còn cách nào khác.” Nhạc Tư Trà có chút chột dạ.
“Được rồi, tôi không trách cậu. Giờ phải chuẩn bị tốt số hoa quả họ cần. Nên chuẩn bị nhiều hơn một chút, có lẽ còn có người muốn thêm.”
“Nga. Vậy giá cả thế nào?”
“Lấy giá của sản phẩm đặc biệt nâng lên 30%.” Diệp Kình mở ra máy tính sách tay, bắt đầu tra giá.
“Vậy có đắt quá không?” Hoa quả đều đang trong thời kỳ cao giá, mà còn lấy của loại tốt nhất.
“Tục ngư có câu ‘vật lấy hi quý’, mà số hoa quả của cậu giá trị còn hơn loại đặc biệt rất nhiều.” Nếu không phải số lượng quá lớn, anh nhất định sẽ giữ cho chính mình ăn “Hơn nữa đẩy giá lên cao cũng tiện cho họ trả giá.” Diệp Kình ghi giá xuống “Tôi cùng bọn họ bàn bạc, cậu chuẩn bị thêm chút rổ đựng hoa quả, giá cao chút cũng không sao.”
“Trong thôn có sẵn, để tôi đi mua.”
“Ừm.”
Khi Nhạc Tư Trà mua xong thì Diệp Kình cũng đã bàn bạc xong với mọi người, ngồi trong phòng đợi cậu.
“Thế nào rồi?”
“Đã xong hết rồi. Đoàn khách này thuộc đơn vị của một cơ quan chính phủ, trong lúc bàn bạc thì cấp trên của bọn họ cũng ở đấy, ông ấy đối với chất lượng của hoa quả rất hài lòng, đồng ý trả hết, mỗi người mua hai cân hoa quả mỗi loại, tất cả có ba chín người.”
“Ba chín người, mỗi loại phải bảy mươi tám cân, tất cả lên tới ba trăm mười hai cân? Hoa quả trong không gian không biết có đủ không.”
“Chắc là không thành vấn đề, trong viện của cậu có không ít.”
Dường như trong không gian, thực vật đều phát triển trái với quy luật bình thuờng, quả đã hái hết, vài ngày sau sẽ lại đầy cành. Trước đây cậu từng hái hết số quả trong viện, sau đó chúng lại sinh ra, cậu hái được cũng không ít, cuối cùng không hái được nữa cậu mới kệ chúng ở trên cây. May mắn là những thứ trong không gian sẽ không bị hỏng, nếu không cậu đã tiếc đứt ruột.
“Hái chúng ra rồi cho vào giỏ, những người này mai mới đi, chúng ta có đủ thời gian.”
“Nhưng là số giỏ này không đủ.”
“Cậu có số họ không? Mời họ qua đây, chúng ta lấy ra rồi cùng đóng gói. Nhiều người tốc độ cũng nhanh hơn.”
“Có lẽ dì có, để tôi đi nhờ dì.”
Sau khi nhơ Tần Huơng Nguyệt gọi điện thoại, cậu kéo Diệp Kình vào không gian.
Trái cây trong viện đúng là rất nhiều.
“Chúng ta không có cân, chỉ có thể áng chừng, tốt nhất là lấy nhiều chút rồi mang ra ngoài cân.” nói rồi Diệp Kình cầm một túi to đi hái anh đào. Nhạc Tư Trà thì hái bên kia. Công việc này rất tốn thời gian, may là hàng dự trữ nhiều nên cũng không cần hái nhiều lắm.
Đợi mọi việc xong xuôi, rời khỏi không gian thì bầu trời cũng đã tối đen.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]