Cuộc sống của sinh viên rất rảnh rỗi, nhưng đôi khi cũng có những lúc bận rộn.
Khi khí trời bắt đầu chuyển lạnh, Diệp Kình vẫn bận bịu như trước, Nhạc Tư Trà phải dồn hết tâm trí vào chuyện bài vở, tới tận khi thuận lợi vượt qua kì thi Tiếng Anh cấp 4.
Về việc này cũng có một phần công lao của nước Nhật Nguyệt, giờ trí nhớ của cậu đã cao hơn rất nhiều.
Sau đó không lâu, Lâm Thanh Nhã tới gặp cậu.
“Tư Trà a, dù gì em cũng là thành viên của câu lạc bộ COS, thế nhưng từ khi khai giảng tới giờ em còn chưa hề bước qua cánh cửa vào câu lạc bộ, chuyện này đúng là kì cục a.”
Lâm Thanh Nhã trực tiếp đi vào phòng học, ngăn cậu lại ở một chỗ sáng sủa, Từ Tuyết cùng một vài thành viên khác của câu lạc bộ cùng quây lại đây, không khó để nhận thấy họ đang định gây hấn. Thậm chí Nhạc Tư Trà còn thấy có người đã lấy ra điện thoại di động, nhắm về phía họ.
“Lâm tỷ, em biết không tham gia hoạt động của câu lạc bộ là em không đúng nhưng đấy là do phải lo ứng phó với cuộc thi.”
Tuy rằng không tới câu lạc bộ phận thật là vì cuộc thi nhưng chủ yếu là bởi không khí của câu lạc bộ càng ngày càng kỳ quái. Trước đây câu lạc bộ có ít người thì còn không nhận ra, nhưng từ khi có một số thành viên trong lớp – đặc biệt là nữ sinh – gia nhập, cậu cảm thấy ánh mắt bọn họ nhìn cậu rất quỷ dị – nhất là khi cậu và Cao Dương dựa vào nhau quá gần.
“Được rồi, thời gian trước đây thì mọi người sẽ không trách em nữa, nhưng đã qua kì thi vài ngày rồi, mà em không tự giác đến sao? Mà lại để chị đích thân đến gọi thế này.” Hôm nay Lâm Thanh Nhã mặc một bộ đồ trung tính, mái tóc dài được buộc cao lên, một tay chống tường,một tay xỏ túi, khiến Nhạc Tư Trà bị ngăn sát lại vách tường.
“Tư Trà nhỏ bé yêu quý, cái giá để khiến chị đích thân ra tay rất là lớn nha~~” Lâm Thanh Nhã ngả ngớn gợi lên cằm của cậu, chóp mũi để sát vào “Em muốn chị trừng phạt em thế nào đây? Hử?” Cô vốn cao hơn Nhạc Tư Trà nên tư thế này rất dễ dàng có thể tạo thành.
Nhạc Tư Trà thật sự nghe được những tiếng thét chói tay, nhưng cậu không thể để ý được bất cứ điều gì nữa, trong lòng đầy sợ hãi.
Đúng là không hay ho chút nào!!!
“Lâm tỷ, chị có thể đổi tư thế khác được không, thế này không ổn lắm. Em theo chị về câu lạc bộ là được.”
“Giờ mới biết nghe lời?” Thanh Nhã cười tà, kề sát tai Nhạc Tư Trà, than nhẹ “Vậy mới ngoan, Tư Trà bé nhỏ.” rồi nhẹ nhàng liếm liếm vành tai cậu.
“Rầm!” phía sau có tiếng vật nặng ngã xuống.
Khi hai người xoay người lại thì thấy có người đã không ngồi vững mà té ngã.
Xung quanh có chút hỗn loạn, Lâm Thanh Nhã nhíu mày “Im lặng”. Vừa lòng nhìn mọi người đã câm miệng, cô cao giọng nói “Xét thấy Tư Trà trường kỳ không tham gia hoạt động của câu lạc bộ, khiến câu lạc bộ gặp phải tổn thất cực lớn, đội trưởng tuyên bố,”
“Một, lần này câu lạc bộ tham gia thi Cosplay tại thành phố B, cậu phải làm diễn viên, không được có ý kiến gì.”
“Hai, cậu phải mời tới một người khác để cùng đóng, nếu không phải tự gánh lấy hậu quả.”
“Ba, tất cả những yêu cầu diễn xuất, hoàn toàn ngoan ngoãn chấp hành sự chỉ huy của tôi, không được phản bác.”
“…Chị có thể nói cho em biết, lần này diễn gì không?”
“Kịch bản được cải biên từ , tiện thể nói luôn, kịch bản là chị phụ trách.” cười gian~~
“…” Nhạc Tư Trà chỉ cảm thấy sau lưng từng đợt gió lạnh thổi qua, khiến cho cậu nổi da gà.
“Còn về chuyện diễn viên … Tư Trà, nghe nói em và hội trưởng Diệp Kình là hàng xóm, vậy phải làm phiền em rồi.” Thanh Nhã vỗ vỗ vai cậu, đưa cho cậu một cái nhìn đậm chất đồng tình.
“…Em diễn Triển Chiêu?” khẩn cầu~
“Không, em diễn Bạch ngũ gia.”
Sấm chớp đầy trời, cậu trực tiếp hoá đá.
“Chị sẽ chăm sóc em cẩn thận, ha ha ha ~~” dưới ánh mắt sùng bái của mọi người, Lâm Thanh Nhã cười lớn rời đi, bỏ lại Nhạc Tư Trà đứng một mình, nhận lâấ những ánh mắt đồng tình của mọi người.
Chưa cần nói đến còn không biết có mời tới được hội trưởng hội học sinh không, trong , Bạch Ngọc Đường là nữ giả nam a~~
Cố lên, mọi người sẽ cổ vũ cho cậu – tất cả đều tuân theo bản năng – xem cuộc vui!!
Cùng ngày, tài nữ của âm nhạc hệ diễn mỹ nhân, hội trưởng hội học sinh cùng mỹ nhân công tử dắt tay nhau cùng diễn bộ COS mới, tin tức truyền hết từ trong trường tới ngoài trường, tại mạng của trường cũng gây nên một cơn sóng lớn, từ một tin tức nảy ra đủ loại tin đồn.
Nhưng là, Nhạc Tư Trà còn không biết chuyện này, cậu chỉ mải lo làm cách nào để Diệp Kình đồng ý diễn.
Bóng ma tồn tại suốt nhiều năm khiến Nhạc Tư Trà không dám phản khác bất kỳ quyết định nào của Lâm Thanh Nhã.
Chuẩn bị xong thức ăn cho Diệp Kình, Nhạc Tư Trà mang theo cặp lồng bước vào tầng lầu của hội học sinh. Đây là lần đầu tiên cậu tới nơi này đưa cơm cho Diệp Kình, bình thuờng, ở trường cả hai không hề tiếp xúc với nhau.
Kỳ quái là không ai ngăn lại cậu, mọi người đều chỉ nhìn cậu, rồi nhìn màn hình máy tính, rồi lại nhìn lại cậu với vẻ mặt hiểu rõ điều gì, cuối cùng nhiệt tình đem cậu tới phòng hội trưởng, cuối cùng còn nói “Cố lên!” với cậu.
Tại sao dường như ai cũng biết cậu muốn làm gì?
“Cậu đã đến rồi.” Đối với chuyện cậu đến đây, Diệp Kình không hề ngoài ý muốn.
Anh nhìn cậu mang theo cặp lồng đi vào, đóng cửa lại, ngăn lại những ánh mắt từ phía ngoài.
“Anh biết tôi sẽ đến?”
“Tôi còn biết cậu tới để làm gì.” Vẻ mặt anh đầy hứng thú khi thấy Nhạc Tư Trà bồn chồn.
“Sao anh lại biết?”
Diệp Kình không nói gì, chỉ xoay màn hình vi tính ra cho cậu xem.
Một hàng chữ màu đen đập vào mắt cậu.
Phía dưới là hai tấm ảnh chiếm hết phần còn lại của màn hình.
Tấm thứ nhất là Lâm Thanh Nhã để tay gợi lên cằm cậu, chóp mũi kề sát lầm bộ như muốn hôn. Tấm thứ hai là cô vươn đầu lưỡi khẽ liếm vành tai cậu.
“Anh biết rồi?” Cậu xấu hổ ngẩng đầu lên, không hiểu sao cậu cảm thấy biểu tình của Diệp Kình như đang lên án cậu, thế nhưng cậu còn chột dạ!!!
Anh ta có gì tốt chứ!
“Cậu thích cô ta?”
“Sao vậy được?” Nhạc Tư Trà trừng Diệp Kình, mấy câu như thế sao có thể nói lung tung!
Diệp Kình thấy trong mắt cậu chỉ có vì bị hiểu lầm mà khó chịu, không phải vì bị nói trúng tim đen mới thẹn quá thành giận, vẻ mặt mới trở nên ôn hoà.
“Vậy tại sao cậu không đẩy cô ta ra?”
“Chẳng phải là bị doạ cho sợ tới choáng váng? Tôi đâu nghĩ chị ấy sẽ làm như thế!” Bình thuờng chị ấy chỉ giả vờ giả vịt, không ngờ lần này lại to gan đến vậy.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, cậu tới tìm tôi là có chuyện gì?” Diệp Kình rất tự nhiên lấy cặp lồng trong tay Nhạc Tư Trà, mở ra.
“Chẳng phải anh đã biết rồi sao? Vậy còn hỏi tôi làm gì, nói đi, anh có đồng ý không?”
“Cậu đã đề nghị, tôi còn không đồng ý được sao?”
“Coi như anh thức thời.” Nhạc Tư Trà vừa lòng gật đầu, thế nhưng rất nhanh lại trở nên uể oải “Chính là Lâm tỷ lần này đúng là quá đáng, muốn tôi diễn nhân vật nữ là Bạch Ngọc Đường, hay là … anh đi nói với Lâm tỷ đổi thành anh diễn đi?” Tuy rằng bình thuờng cậu cũng sẽ gọi anh ta là ‘học trưởng’, nhưng thật ra, chỉ có lúc nhờ vả gì đó, cậu mới dùng tới cách xưng hô ấy.
“Không nói nữa!”
“Xin anh đấy~” làm nũng.
“Không được!” Có phải là anh rất cưng chiều cậu nên mới khiến cậu nghĩ rằng anh sẽ đồng ý loại chuyện như thế này? Diệp Kình thuyết phục “Không bàn đến chuyện ngoại hình của tôi không hợp, cậu đã từng thấy cô gái nào cao 1m85 giống một thanh niên chưa?”
“Lâm tỷ.” Lâm Thanh Nhã cao 1m77, đi thêm giày cao gót hoàn toàn có thể tới 1m85, hơn nữa chị ấy lớn lên nhìn ‘đẹp trai’ hơn là giống một cô gái.
“…Được rồi, không nói chuyện đó nữa, tôi là hội trưởng hội học sinh, trước mặt nhiều người như vậy mặc đồ con gái, về sau còn có uy tín sao?”
“Ừ.” Uể oải.
Đương nhiên là không! Ảo tuởng tan biến, Nhạc Tư Trà tới góc tường làm cây nấm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]