Xuống xe lửa đã là tám giờ tối, Diệp Kình trực tiếp gọi taxi để đi. “Tư Trà đã tới rồi.” “Dượng, dì, đây là đàn anh của cháu – Diệp Kình, Diệp Kình đây là dượng và dì của tôi – Tôn Thích và Tần Hương Nguyệt..” “Cháu chào bác Trần, dì Tần.” “Các cháu ngồi xe lửa lâu vậy chắc chắn là mệt rồi, phòng đã chuẩn bị tốt, Tư Trà, cháu đưa Diệp Kình qua, thu dọn đồ đạc rồi xuống dưới ăn chút gì đó …” “Vâng, học trưởng, đi bên này.” “Gần đây gì có bận rộn lắm không?” “Khá tốt, dù đang là mùa đắt khánh nhưng dì có thuê thêm người, không đến nỗi bận quá, cháu cứ đưa Diệp Kình dạo chơi đi.” “Vâng.” “Diệp Kình, dì có chút việc cần phải bàn với cháu.” “Dì cứ nói đi.” “Mùng ba có một đoàn khách đến đây, số lượng người hơi nhiều, ngày đó cháu có thể chung phòng với Tư Trà được chứ?” “Dì à, anh ấy không có thói quen cũng người khác ở, hay là cháu để lại phòng cho anh ấy, qua kí túc xá của công nhân ở vài ngày cũng được.” Với hiểu biết của cậu về Diệp Kình, anh ta chắc chắn không thích ở chung với người khác, hơn nữa, cậu cũng cảm thấy không tự nhiên. “Không sao, tôi ở cùng cậu cũng tốt.” “Anh …” Anh không phải ưa sạch sẽ sao? “Được rồi, Tư Trà, Diệp Kình cũng đều đồng ý, cháu cũng đừng so đo, dù sao ở kí túc xá cũng không còn chỗ.” “Nhưng là …” “Được rồi, được rồi, ăn xong rồi thì đi nghỉ thôi, mai cháu nhớ mang Diệp Kình đi dạo.” “À…” Nhà vườn của Tôn Thích có cái tên rất bình thường, gọi là “Cuộc sống nhà nông”, không quá lớn cũng không quá nhỏ, ngoài năm tầng phòng ở, trước cửa còn có một hồ cá. Tuy rằng bình thường nhưng vì vị trí tốt, phục vụ chu đáo nên trong số những nhà vườn quanh đây là nổi tiếng nhất. Nơi này là con đường duy nhất để vào núi, hơn nữa ngọn ngúi phía sau vì vẫn giữ được vẻ đẹp tự nhiên nên du khách rất yêu thích. Nhạc Tư Trà dự định mang Diệp Kình vào đó chơi. “Sâu trong núi có rất nhiều động vật hoang dã nên chúng ta không thể vào quá sâu, tôi chỉ có thể mang anh đi chơi ở những vùng lân cận, nếu muốn vào sâu trong núi cần mời dân bản xứ dẫn đường.” “Chỉ là đi dạo cho thư thái, không phải tìm cảm giác kích thích, cậu dẫn tôi đi dạo qua là được rồi.” “Vậy tôi dẫn anh tới chỗ một tôi thường tới, nơi đó rất bí ẩn, ít ai biết đến, phong cảnh rất tuyệt. Chúng ta mang theo đồ ăn, đi ăn cơm dã ngoại. Anh có thích câu cá không? ” “Cũng tạm.” “Vậy thì mang theo cả cần câu nữa.” Chuẩn bị xong xuôi, Nhạc Tư Trà cùng Diệp Kình liền xuất phát, cũng không thể bỏ Miêu Miêu lại, cậu nhóc này trừ hai bọn họ, ai cũng không mua chuộc được, hễ ai đụng đến là cắn, Nhạc Tư Trà không dám để nó một mình, sợ bị người khác bắt mất. Dọc theo đường đi, Miêu Miêu ngoan ngoãn ghé vào vai Nhạc Tư Trà, bộ dáng vô hại, không thể tưởng được đến hình dáng giương nanh múa vuốt với người ngoài. “Anh xem, Miêu Miêu bình thường vẫn ngoan như vậy, tại sao gần người khác lại hung thế a. Để dì ôm nó một cái, nó chết sống cũng không chịu.” Nhạc Tư Trà nghĩ tới cảnh sáng nay Tần Hương Nguyệt muốn sờ vào Miêu Miêu nhưng suýt nữa bị cắn mà sợ. “Có lẽ là do sợ người lạ, ở chung lâu sẽ không sao, cô nhóc này rất thông minh, sẽ không cắn người linh tinh.” “Nhưng nó từ đầu đã không hề cắn anh.” “Đó là vì tôi có sức quyến rũ lớn, phải không Miêu Miêu.” Miêu Miêu nể tình kêu lên một tiếng, nhảy khỏi vai Nhạc Tư Trà, đảo quanh chân Diệp Kình. “Nhìn xem, nó đồng ý.” “Hừ, kênh kiệu.” Tuy rằng cậu phải thừa nhận Diệp Kình rất hấp dẫn nhưng không thể thích được cái bộ dạng đắc chí kia. “Ha ha, cậu ghen tị.” “Ai ghen tị, tôi cũng đâu có kém anh.” “Đúng vậy, mỹ nhân công tử của tôi ~ ” Diệp Kình cố tình nhấn mạnh, kéo dài sáu chữ cuối, còn ngả ngớn nâng cằm cậu lên, vẻ mặt đầy ý cười. Để cho tiện, Nhạc Tư Trà hôm nay không đeo kính, vậy nên gương mặt xinh đẹp kia hoàn toàn lộ ra ngoài. Phừng, gương mặt Nhạc Tư Trà chợt đỏ ửng lên, thẹn quá thành giận, đẩy ra tay của Diệp Kình “Cười cười cười, cười đến chết đi! Hừ, tôi lớn lên giống mẹ thì thế nào!” Nói xong không thèm để ý đến Diệp Kình nữa, đi nhanh về phía trước. Diệp Kình bèn giữ chặt lại cậu “Giận sao?” “Hừ.” Nhạc Tư Trà nhìn trời nhìn đất cũng không thèm nhìn anh ta. “Để tôi giải thích, đừng giận.” Nhìn thế nào cũng thấy giống một con mèo nhỏ đang xù lông lên. “Nói cho anh biết, nếu còn có lần sau, tôi nhất định sẽ đánh anh!” “Rồi rồi rồi, không có lần sau, về sau nếu tôi chọc giận cậu, cho cậu đánh tự nhiên.” “Vậy còn được.” Nhạc Tư Trà gật đầu một cách hài lòng, còn tặng cho anh ta một gương mặt tươi cười. Diệp Kình ngượng ngùng quay đi chỗ khác “Chưa tới sao?” “Qua chỗ này là đến.” Nhạc Tư Trà chỉ cánh rừng phia trước. “Vậy đi thôi.” Diệp Kình không buông ra tay cậu mà kéo cậu đi tới. “Thế nào, nơi này rất đẹp đúng không.” Không thể không nói, ánh mắt của Nhạc Tư Trà rất tốt, nơi này đúng là quá đẹp, đặc biệt là dòng suối kia, dưới lòng suối nông sâu không đồng đều kia là những hòn đá hình thù kì quái, nước suối không chảy xiết, trong vắt nhìn thấy cả đáy, ngẫu nhiên còn có thể thấy những chú cá nhỏ nhàn nhã dạo chơi trong các khe. Cảnh vặt xung quanh hai bờ phản chiếu dưới nước, cản trở không khí nóng bức khiến cho người khác cảm thấy vô cùng thoải mái. Gió thổi qua mặt nước mang theo không khí mát lạnh, xua đi cái khô nóng của mùa hè, thoải mái tới độ khiến người ta buồn ngủ. Nhạc Tư Trà cởi giầy, xắn ống quần, lội xuống dòng nước suối mát rượi. “Anh có muốn xuống đây không? Rất thoải mái.” Cậu vừa lôi kéo Diệp Kình cùng xuống nước, vừa tìm kiếm gì đó trong những khe đá. “Cậu đang tìm gì vậy?” Diệp Kình cũng bước xuống, tò mò nhìn theo động tác của Nhạc Tư Trà. “Tìm cua, nơi này ít người đến nên trong nước có khá nhiều, cũng rất lớn.” Cậu giơ lên con cua lớn bằng nắm tay trẻ con đang quơ quơ các chân, bỏ vào cái thùng nhỏ phía sau “Bắt được nhiều chúng ta sẽ mang về cho dì làm thêm đồ ăn.” “Ở dưới mấy tảng đá sao?” Diệp Kình cũng cuối xuống tìm kiếm. “Ừm, lúc bắt cẩn thận chút, trước đây tôi đã bị mấy con cua này cắp, đau đến hai ngày mới hết.” Nghĩ lại mà thấy sợ, khi ấy cậu thấy ven bờ có một con cua to bằng miệng bát đang cõng một bé cua tầm bằng con nhện hướng mặt nước đi tới, đột nhiên muốn giúp chúng nó, nào ngờ bị gắp, ngón tay vừa sưng vừa đỏ mất hai ngày, một thời gian sau vẫn không dám nhìn cua. “Thật ra tôi chưa từ đụng tới cua bao giờ.” Nghĩ lại thời thơ ấu của mình, vô số các loại chương trình học, đôi khi giải trí cũng là theo người lớn tham gia tiệc tùng, tận hưởng cuộc sống nhàn nhã như thế này vẫn là lần đầu tiên, dường như từ khi biết đến Nhạc Tư Trà, anh mới có được cảm giác thoải mái. Nghĩ đến thế, trong vô thức, ánh mắt anh trở nên thật dịu dàng. Nhạc Tư Trà không rảnh chú ý tới anh ta, vội vàng chạy đi cứu Miêu Miêu do muốn theo chủ nhân xuống nước mà suýt nữa bị nước cuốn trôi. “Chẳng phải mèo sợ nước sau, nhóc tại sao lại dám xuống nước vậy.” Toàn thân Miêu Miêu ướt đẫm, cậu bất đắc dĩ để nó lên một tảng đá có thể nằm phơi nắng được “Ngoãn ngoãn nằm ở đây, nếu lại bị cuốn đi anh cũng mặc kệ.” Bình thường vốn thông minh mà lúc này cũng không biết chừng mực gì cả, đúng là nghịch ngợm. “Meo meo ~~” tiếng mèo vang lên đầy tội nghiệp. “Ngoan, anh cho ăn cá khô.” Cá khô làm từ cá nuôi trong không gian là món Miêu Miêu thích nhất. “Meo meo~~” Miêu Miêu giống như đang gật đầu, đôi mắt mèo xanh thẫm híp lại thành một đường, khóe miệng khẽ nhếch, giống như đang vui vẻ tươi cười, cảnh tượng vô cùng kỳ dị, vậy nhưng hai con người ở đấy đều phản ứng như chuyện đương nhiên. “Miêu Miêu càng ngày càng thông mình.” Nhìn biểu hiện này của nó, trừ việc không thể nói, so với một đứa bé loài người có gì khác sao? “Đúng thế, cũng phải xem là ai nuôi mới được vậy.” Nhạc Tư Trà vỗ vỗ đầu nó khen thưởng, Miêu Miêu híp lại mắt vẻ mặt hưởng thụ. “…” Nhìn người nào đó sơ hở chồng chất mà không biết, Diệp Kình không biết nói gì. Anh đột nhiên muốn trợn trắng hai mắt nhưng do đã được giáo dục nghiêm túc từ nhỏ nên anh kìm lại được sự kích động. Đợi Miêu Miêu hông gần khô lông, trong thùng cũng đã có không ít cua. Nhìn thời gian cũng đã tới giờ cơm trưa, Nhạc Tư Trà rời đi dòng suối, nhìn lại vẫn thấy Diệp Kình còn hăng say càn quét. “Sắp đến giờ cơm rồi, anh đói chưa?” Cậu không quên ai đó bị bệnh dạ dày, không được chịu đói. “Ừm.” Diệp Kình ngừng lại, rửa tay, theo cậu lên bờ. Nhạc Tư Trà lấy ra sandwich đã làm buổi sáng, đồ uống cùng hai túi dâu và nho. Nhạc Tư Trà cảm thấy không gian đang lớn dần, chứng cớ là một khối đất trống đột nhiên xuất hiện, các giống cây bên trong cũng lớn lên rất nhanh, cây trồng đã số đều đã ra hoa kết trái, ngay cả gà vịt được nuôi thả cũng thay đổi rõ rệt theo ngày, kỳ quái nhất là ô mai, hôm trước mới hái hết, hôm sau lại sinh ra quả mới, cũng may là dù không hái xuống cũng không bị hỏng, ngược lại, càng để lâu, càng trở nên thơm ngon. Có lẽ việc này có liên quan tới đất trong không gian? Lúc nào rảnh phải tìm hiểu một chút, còn phải mua thêm mấy giống cây mới, mua gfi mới được đây? Cậu tới dòng suối rửa hoa quả, quay đầu lại liền thấy Diệp Kình đang cho Miêu Miêu ăn. “Tôi nhớ rõ trước kia anh rất sợ ….không thích Miêu Miêu, hiện tại lại cưng chiều nó như vậy.” Ôm lấy hoa quả đi qua. Cầm lấy chùm nho, Diệp Kình ăn hăng say, hiện tại anh càng ngày càng thích ăn hoa quả nhưng chỉ là những thứ Nhạc Tư Trà chuẩn bị. “Chỉ cần là mèo tôi sẽ không thích” thấy Miêu Miêu kêu to tỏ vẻ kháng nghị, anh ta lại bỏ thêm một câu “Đương nhiên Miêu Miêu là ngoại lệ.” Cô nhóc này vô cùng khôn khéo, chỉ cần không chọc giận nó thì không có gì phải lo cả. Nghe thế, Miêu Miêu mới ngừng kêu to, chuyên tâm tấn công miếng sandwich kẹp cá khô của mình. “Lời đồn đúng là không tin được.” Bỏ một quả nho vào miêng, hương vị chua chua ngòn ngọt khiến cậu híp mắt lại thỏa mãn. “Sao lại nói thế?” “Mọi người đều nói anh bị bệnh yêu sạch sẽ nặng, sao tôi lại không thấy thế nhỉ?” Nhìn Diệp Kình vẫn đang tùy ý ngồi dưới đất, cậu thật không hiểu, nhìn người này đâu có bộ dáng của một quý công tử, ngoại trừ kén ăn, được rồi, bề ngoài cũng giống. Rõ ràng anh ta đang ngồi dưới đất nhưng không hiểu sao lại cảm giác như đang ngồi trên ghế salon vậy. “Chỉ có mình cậu nói vậy.” Diệp Kình biết, tính cách anh quả thật giống như lời đồn, khắt khe, khủng bố, nhưng là đối với Nhạc Tư Trà, anh không hề có cảm giác khó chịu, cảm thấy ở bên cạnh cậu, mọi thứ đều thật thoải mái. Giống như cảm giác mà cậu mang đến cho người khác: tươi mát, sạch sẽ. Nhìn anh ta đầy nghi ngờ “Chẳng nhẽ không đúng sao? Miêu Miêu đùa nghịch cả người đầy bùn đất, vậy mà khi nhảy vào lòng anh cũng không thấy anh ngại bẩn.” Còn hăng hái tắm cho nó. “Là vì cô công chúa nhỏ của cậu quá đáng yêu, tôi rất thích, nếu là con mèo khác chắc chắn tôi sẽ không thoải mái như vậy.” Anh ta vô vỗ Miêu Miêu hòng lấy lòng, đổi lại là nó vui vẻ làm nũng. “Miêu Miêu đúng là rất đáng yêu.” Cậu vừa lòng gật đầu, đồng ý với câu nói của anh ta. Đây chính là chủ nào tớ nấy sao? Chủ nhân và thú nuôi đúng là giống nhau a! Diệp Kình không hiểu nổi, rõ ràng là một người khôn khéo, tại sao đôi khi lại ngây thơ như thế? Ăn xong cơm trưa liền cầm cần tới chỗ nước sâu câu cá, ngồi không bao lâu thì cơn buồn ngủ của Nhạc Tư Trà dâng lên, cố định cần câu cho tốt, cậu dựa vào gốc đại thụ phía sau, bắt đầu giấc ngủ trưa. Miêu Miêu dường như cũng buồn ngủ, nằm úp sấp bên chân cậu ngủ gật. Diệp Kình thấy vậy, cũng học theo cậu, cố định cần câu, dựa vào bên cạnh, bình yên đi vào giấc ngủ. Từng cơn gió mát lành lướt qua, lá câu xào xạc, tiếng nước suối rì rào, tạo thành một bản nhạc yên bình khiesn cho giấc ngủ càng thêm ngọt ngào. Cần câu lây động một lúc, dường như sợ làm phiền hai người đang ngủ say, cũng dần trở nên yên lặng. Hiện tại, là thời gian dành cho những giấc mơ đẹp!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]