Đọc qua từng chữ từng chữ, tưởng tượng ra tình cảnh trước đây của Trắc Thành Phong, tâm trạng của Vương Tiểu Vũ cũng theo đó mà chua xót.
Tiểu Vũ Trụ: “… Xin lỗi.”
Trắc Thành Phong: “(^‿^) không cần phải xin lỗi. Đều đã lâu như vậy, em nghĩ rằng anh còn chưa bỏ xuống được sao?”
Nhìn Trắc Thành Phong gởi qua một cái mặt cười, Vương Tiểu Vũ nhịn không được hỏi: “Học trưởng, anh hận người đó sao? Hận anh ta vứt bỏ anh một mình đi kết hôn.”
Vấn đề này có chút quá giới hạn, lần này, thật lâu sau Trắc Thành Phong cũng không có trả lời.
Vương Tiểu Vũ sinh ra một tia cảm giác đồng mệnh tương liên với Trắc Thành Phong, không tự chủ được cũng muốn bộc lộ ưu thương cùng phiền não của bản thân cho con người xa lạ đang cách một màn hình máy tính với mình.
Tiểu Vũ Trụ: “Học trưởng, sau khi em thi vào đại học xong, ba mẹ em liền ly hôn. Lúc đó em cực kỳ hận, khi em còn bé, rõ ràng bọn họ đã ân ái như vậy, vì sao đến cuối cùng lại không nhịn được sự khảo nghiệm của thời gian?”
“Lẽ nào một tình yêu đẹp chỉ có thể tồn tại trong tiểu thuyết? Hai nam nhân đều có thể phá tan ánh mắt của thế tục mà ở cùng một chỗ, vì sao ba mẹ em lại làm không được chuyện đó cơ chứ?”
Nước mắt từ từ che mờ hai mắt Vương Tiểu Vũ. Cậu nhớ tới ba mẹ từ khi mình vào trung học liền khắc khẩu không ngừng, nhớ tới bản thân đã từng vì tiếng cãi vả kịch liệt mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-ngoc-manh-cua-tieu-vu-tru/26111/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.