Đêm thu, gió mát.
Hạ Thiên nhìn người chàng trai đứng cách cô một bước, chớp mắt lần nữa, hỏi một lúc lâu cũng không nghe thấy câu trả lời, cô tiến lên một bước nhỏ, tay trái vịn nhẹ vào cánh tay phải của anh, đem lòng bàn tay phải đặt lên trán anh.
“Khó chịu chỗ nào sao?” Cô lo lắng hỏi.
Thấy sắc mặt anh thật sự không tốt lắm.
Cô dựa vào gần, thậm chí Tống Âu Dương có thể ngửi thấy mùi hoa cam trên người cô tràn đến chóp mũi mình.
Anh cứ như vậy nhìn cô gần trong gang tấc, trái tim đập liên hồi.
Nhiệt độ cơ thể là bình thường. Hạ Thiên yên tâm.
Lúc chuẩn bị thu tay lại, không cẩn thận đụng phải ánh mắt anh, nhìn thấy ánh mắt anh không kịp che giấu, trong nháy mắt trở nên sửng sốt.
Ánh mắt này——
Hạ Thiên hơi hoảng loạn thu tay lại, mượn thế nhìn đồng hồ rồi sau đó đưa tay ra phía sau, nắm chặt.
Lùi lại một bước nhỏ đến mức không thể nhận ra, mím môi ổn định tinh thần, giương mắt nhìn anh: “Thời gian còn sớm, nếu không em đưa anh đến bệnh viện xem sao nhé?”
“Gọi taxi đến trung tâm thành phố đi, nghe nói phòng ý tế của trường học thường xuyên không ai.” Cô lấy điện thoại ra, “Em nói với hai người trong ký túc xá một tiếng.”
Màn hình tối…… Quên là điện thoại hết pin.
Lòng bàn tay của Tống Âu Dương phủ lên điện thoại của cô: “Anh không sao.”
“Nhưng mà ——” Hạ Thiên nhìn anh, đưa đầu ngón tay về phía anh vẽ một vòng, “Sắc mặt anh trông không tốt lắm.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-nay-that-ngot-ngao-se-hon-em-hang-ngan-lan/222711/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.