“Anh đừng tức giận… Được không?”
Nói xong câu này, Hạ Thiên thật sự có thể cảm nhận được rõ ràng cái gì là “sống một giây bằng một năm”, hô hấp vội vàng vẫn còn phả vào trên đỉnh đầu cô, nhưng một lúc lâu sau vẫn là không nghe được câu trả lời của anh, trong lòng cô hơi lộp bộp, ngay lập tức cảm thấy có chút tủi thân, đặc biệt là khi nhận ra anh đang cố gắng tránh thoát khỏi tay mình muốn lấy nắm trái tay anh.
Tay cô nhỏ, vốn dĩ đã không nắm giữ được tay anh, mà anh lại có ý đồ trốn tránh cũng không quá rõ ràng… Mũi Hạ Thiên đau xót, tự mình buông ra, hai tay đan chéo vòng ra phía sau, lòng bàn tay dán cửa gỗ lạnh lẽo, lại chậm rãi cuộn lại, cũng không nói gì.
Trong bóng tối, một tiếng ma sát quần áo, hình như Tống u Dương lấy từ trong túi ra cái gì đó, sau đó mở ra, ngay sau đó là tiếng đồ vật rơi xuống thảm, nhưng lúc này Hạ Thiên đang chìm trong cảm xúc của mình, không để ý chút nào.
Cho đến khi tay trái cô bị anh hơi dùng sức từ phía sau kéo ra, nhìn thấy anh đeo một cái vòng nhỏ lạnh lẽo lên ngón tay giữa của cô, lúc này mới hoàn hồn lại.
“……” Giọng nói của Hạ Thiên mang theo một chút giọng mũi, biết rõ cố hỏi, “Đây là, cái gì ——”.
Tống Âu Dương nắm tay Hạ Thiên, ngón cái và ngón trỏ nắm lấy nhẫn ở trên ngón tay giữa của cô, giọng nói che đi ý cười, hỏi lại cô, “Em nói xem là cái gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-nay-that-ngot-ngao-se-hon-em-hang-ngan-lan/1103700/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.