Mùng 1 Tết.
Tống Âu Dương là bị mặt trời “phơi nắng” tỉnh lại, ngày mùa đông, nói “phơi nắng” là khoa trương, nhưng cũng là bởi vì mùa đông, đặc biệt là ngày hôm qua còn có trận tuyết lớn, hôm nay ngủ một giấc dậy, bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào làm cho hoàn toàn không mở mắt ra được.
Đầu óc choáng váng, yết hầu khô khốc, anh như là mới vừa bị người ta kéo ra khỏi bãi đất hoang, theo bản năng duỗi tay sang bên trái phía trên tủ đầu giường tìm nước uống, tay đụng tới một món đồ, một âm thanh lạch cạch vang lên, Tống Âu Dương mở mắt ra, vì ánh sáng mạnh mà híp mắt lại, mu bàn tay che nửa khuôn mặt, nghiêng đầu nhìn sang một bên.
Ký ức chậm rãi sống lại, nhìn khung ảnh bằng gỗ được đặt ở tủ đầu giường, nhớ tới đây không phải là phòng ngủ của mình.
Mà là Hạ Thiên.
Tối hôm qua, sau kết thúc cuộc gọi với Hạ Thiên, trở lại trên tầng ngay lập tức đi đến chỗ này, nghe lời Hạ Thiên, tắm nước ấm trước khi đi ngủ, Ứng Quyên Quyên đến gõ cửa hai lần, anh không có tâm trạng nói chuyện, bảo chị trở về.
Trong tủ lạnh cầm Hạ Thiên ngày đó anh có đặt ở bên trong mấy lon bia, uống hết tất cả, chất lỏng lạnh lẽo lướt qua cổ họng, tưới vào ngũ tạng lục phủ, người cũng dần dần bình tĩnh lại.
Về tất cả những mình có, Tống Âu Dương luôn luôn thẳng thắn với Hạ Thiên, chỉ ngoại Tống Minh Hoài.
Vẫn luôn là điều cấm kỵ mà anh không muốn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-nay-that-ngot-ngao-se-hon-em-hang-ngan-lan/1103698/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.