Hạ Thiên không có da mặt dày như Tống Âu Dương, có thể giả vờ không nghe được lời trêu chọc của Ứng Quyên Quyên, cô đẩy Tống Âu Dương về chỗ ngồi xong, nhìn hai người bên rõ ràng đang xem kịch vui, bất đắc dĩ cười nói, “Tự cháu đi là được rồi ạ.”
Hạ Thiên rất nhanh đã rửa sạch tay đi ra, cơm đã dọn xong, ba người trên bàn nói cái gì đó, đang chờ cô.
Hạ Thiên bị Liêu Thục Liên kéo đến ngồi xuống bên trái bà, còn bên trái Hạ Thiên là Tống Âu Dương, Ứng Quyên Quyên ngồi đối diện Hạ Thiên, Liên bên phải Liêu Thục.
Đợi Hạ Thiên ngồi xuống, Liêu Thục Liên nhìn cô, rồi lại nhìn Tống Âu Dương, “Trước kia mỗi lần Điềm Điềm ăn cơm ở nhà bà, bà luôn là nghĩ con bé này nếu ngày nào đó có thể trở thành cháu dâu của Tống gia chúng ta thì tốt rồi, nhưng mỗi lần lại nhìn thấy thằng nhóc Âu Dương này, ngoại trừ gương mặt chắp vá này còn có thể nhìn được, nói về học tập thì thành tích không tốt, nói tính cách thì lại khó chịu, nói tính tình cũng kém, cũng không tìm ra được cái gì tốt ngoài mặt tiền ra. Bà liền nói với Quyên Quyên, loại chuyện này ta cũng nghĩ lại thì thôi quên đi, thằng nhóc Âu Dương này cho dù một mình cả đời ta cũng cảm thấy không có gì bất ngờ…… Nhưng ai biết được lúc bà già này còn sống suy nghĩ biết bao nhiêu.”
Những lời này lần trước hai người mới trở về đã nói cho bọn họ nghe, lúc Liêu Thục Liên đưa vòng tay cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-nay-that-ngot-ngao-se-hon-em-hang-ngan-lan/1103693/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.