Sau khi Hạ Thiên vào nhà, đặt balo ở cạnh cửa, xoay người, dùng mắt mèo nhìn ra bên ngoài, thấy Tống Âu Dương cũng chưa rời đi.
Anh dựa vào vách tường, cúi đầu lướt điện thoại.
Đèn cảm ứng trong hành lang đã tắt, chỉ có ánh sáng trên màn hình điện thoại chiếu vào khuôn mặt anh, nửa sáng nửa mờ.
Hạ Thiên không biết Tống Âu Dương tìm cái gì trong điện thoại, vẻ mặt chăm chú, chỉ một lúc sau, cô thấy anh cất điện thoại vào trong túi quần.
Nguồn sáng duy nhất trong hành lang cũng không còn, dưới ánh sáng lờ mờ, anh vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích, cúi đầu nhìn mũi chân không biết đang suy nghĩ cái gì, sau đó quay đầu nhìn cửa nhà cô đóng chặt một lúc lâu, lau mặt, đứng dậy trở về.
Đèn cảm ứng nghe thấy âm thanh sáng lên rồi lại tắt, cửa nhà đối diện cũng bị anh nắm lấy, một lúc sau, trong hành lang là một mảnh yên tĩnh.
*
Hạ Thiên dựa vào tủ huyền quan ở cửa một lúc lâu, mới phát hiện trong nhà tối đen như mực, cô lấy điện thoại ra xem thời gian, ước chừng vào nhà cũng được nửa tiếng đồng hồ.
Trong đầu rối loạn cũng không biết suy nghĩ cái gì, chỉ nghĩ đến tiếng thở dài vô thức của anh vừa nãy ở cửa, trái tim cô liền nhói đau.
Thậm chí muốn mở cửa đi ra ngoài áp người trên cửa nhà đối diện, xem có thể nghe được bên trong có động tĩnh gì hay không.
Tống Âu Dương vừa rồi đối với Hạ Thiên mà nói là quá xa lạ, cô chưa từng thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-nay-that-ngot-ngao-se-hon-em-hang-ngan-lan/1103670/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.