Hạ Thiên liền cảm thấy đầu vẫn bị choáng vàng, không biết là vì rượu, hay là vì cảm xúc.
Cô không muốn đưa ra quyết định trong trường hợp không tỉnh táo hoặc bốc đồng.
“Anh cho em thời gian suy nghĩ.” Cô ngẩng đầu, dựa ra phía sau, mặc dù không có tác dụng gì, nhưng vẫn muốn mượn chuyện này tạo ra một chút khoảng cách với anh, không muốn bởi vì cảm giác an toàn trên người anh truyền tới làm ảnh hưởng đến phán đoán của mình.
Dục tốc bất đạt (*).
(*) Dục tốc bất đạt nguyên gốc là 欲速则不达 có nghĩa là: muốn nhanh chóng đạt thành quả, hay nóng vội thì sẽ không thành công.
Tống Âu Dương tự nói với chính mình, tiếp nhận quyết định này của cô, nhưng mà anh phải xác định một chuyện.
“Hứa với anh em sẽ nghiêm túc, suy nghĩ thật kỹ, kể cả tất cả những gì anh vừa nói với em.”
Hạ Thiên gật đầu, lại như hứa hẹn “Ừm” một tiếng.
Tống Âu Dương nhìn cô, bỗng nhiên đem lòng bàn tay đặt ở trên trán cô, hơi lo lắng nghi ngờ nói: “Ngày mai em sẽ không quên hết tất cả nhưng chuyện hôm nay chứ?”
Người say rượu người rất dễ quên, cũng dễ dàng mượn rượu “chơi xấu”. Nhưng anh không thể để cho cô có cơ hội “chơi xấu”.
Hạ Thiên lắc đầu.
“Lắc đầu là có,” anh cúi người xuống nhìn cô, đôi mắt híp lạ, “Hay là sẽ không?”
Cô chớp mắt, cho anh đáp án: “Sẽ không.”
“Thời gian một đêm đủ không?” Anh lại xác nhận.
“……” Hạ Thiên nghe vậy, lông mày nhíu lại, một đêm? Cũng có hơi quá gấp gáp, như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-nay-that-ngot-ngao-se-hon-em-hang-ngan-lan/1103660/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.