Điền Hữu Tài vừa nghe Sở Phong Thu muốn mua mảnh đất phía tây thôn ngay sát bờ sông làm nhà có chút kinh ngạc, lại vừa nghe hắn còn muốn mua miếng đất hoang kế bên liền càng kinh ngạc hơn.
"Phong Thu, cháu suy nghĩ kỹ lại đi."
Điền Hữu Tài vẫn nhắc nhở một câu.
Phía tây thôn sát bờ sông kia luôn luôn hoang vắng, có người muốn mua nhà cũng không nguyện ý mua nơi đó, không phải nơi đó không tốt, chính là rất không tốt. Tuy rằng nói sát bờ sông thì không lo thiếu nước, nhưng dựa vào bờ sông vừa đến mùa hè rất nhiều muỗi, đến mùa đông so với những nơi khác lạnh hơn vài phần, thanh tĩnh là thanh tĩnh, nhưng nông dân phần lớn đều muốn ở chỗ náo nhiệt, cho nên thanh tĩnh này cũng không phải là ưu điểm. Hơn nữa hiện tại mọi người đều muốn xây nhà ở phương bắc thôn, như vậy có thể gần đường đi từ thôn lên trấn hơn, cho nên mảnh đất bờ sông này luôn luôn hoang vắng.
Sở Phong Thu chọn xây nhà ở đó cũng không có gì, dù sao nhà bọn họ vừa phát sinh chuyện kia, muốn ở nơi hẻo lánh chút tránh lời ra tiếng vào cũng là bình thường, chính là mua thêm miếng đất bên cạnh kia thì thật sự làm cho người ta không hiểu.
Điền Hữu Tài luôn luôn cho rằng miếng đất hoang kia sẽ mãi thế, hoặc là đến lúc đó trong thôn không còn nơi xây nhà, nơi đó liền xây nhà, kết quả Sở Phong Thu muốn mua. Chẳng lẽ trong tay không có ruộng, muốn trồng trọt ở nơi đó? Bọn họ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-nao-nhiet-cua-nong-phu-di-nang/1737348/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.