“Không có khả năng.” Trường Bình lắc đầu, “Phụ thân không tha hơn phân nửa làtức giận và không hiểu, ông làm người luôn luôn công chính, nhất định sẽ không hiểu rõ vì sao người bên gối biến thành như vậy. Chờ ông hiểuđược, chỉ sợ càng thêm tức giận.”
“Cũng đúng.... Có điều Tôn dinương bị đưa đến quan phủ, quan phủ hơn phân nửa sẽ xem trên mặt Tốngphủ nên sẽ không phán nghiêm, đánh mấy bản rồi đuổi về thôi. Cảm thấynhư vậy quá mức nhẹ cho bà ta...” Vân Hoan cắn răng nói.
TrườngBình cười nói: “Bà ta ở trong phủ chịu 50 roi đã đủ, lại đến quan phủchịu bản, xem thân thể bà ta phỏng chừng không nửa năm sẽ không xuốnggiường được. Tôn Hưng lên tiếng không nhận bà ta, bà ta không có nơi chu cấp, chỉ sợ sống không bằng chết. Chỉ cần chúng ta xem trọng TrườngMinh đừng để nó biết là được.”
“Tương lai nếu Minh ca nhi biếtchuyện chỉ sợ sẽ hận chúng ta.” Vân Hoan lo lắng nói. Trường Bình ôm bảvai nàng, “Bây giờ Minh ca nhi còn nhỏ, rất nhiều chuyện nó không rõ,chờ thêm mấy năm nữa nó trưởng thành rồi sẽ hiểu thôi.”
Một nhitử thứ xuất có làm ầm ĩ thì nó cũng chỉ là thứ tử, nhưng được nuôi bêncạnh Vương thị, đây cũng là khác biệt rất lớn. Lúc này Vương thị vẫnchưa có nhất nam bán nữ, nếu có thể coi Tống Trường Minh là đứa nhỏ củachính mình, vậy Tống Trường Minh chính là cá chép hóa rồng, thân phận có khác biệt rất lớn, Vương thị trong phủ cũng có dựa vào.
Lão thái thái xử trí Tống Trường Minh như vậy, thứ nhất là thay Tống Trường Minh suy nghĩ, thứ hai cũng là để Vương thị an lòng – Tôn di nương đã khôngở, Vương thị có thể thẳng lưng lên.
“Chờ trong phủ thanh lý sạch sẽ, chúng ta sẽ đi Thục Sơn ở một thời gian.” Trường Bình ôm Vân Hoanthấp giọng nói, “Nơi đó non xanh nước biếc, không khí tươi mát. Ban ngày chúng ta có thể ra sông câu cá, có thể lên núi đi săn, nếu nàng mệtmỏi, ta có thể làm cho nàng một cái ghế mây, nàng nằm dưới bóng cây ngủ, chim chóc chung quanh sẽ ca hát cho nàng nghe. Đến tối thì đốt lửatrại, mời cư dân quanh núi cùng nhau khiêu vũ ca hát, ăn thịt dê nướng!Thịt dê ở đó rất khác với nơi này chúng ta, cắn xuống một miếng miệngđầy dầu, tất cả đều là mùi thịt dê, ăn vào trong bụng cả người đều ấmáp, nàng nhất định sẽ thích.”
Vân Hoan hiểu được đây là TrườngBình đang an ủi nàng, nàng nghĩ đến hình ảnh đó, non xanh nước biếc,giục ngựa bôn chạy, tràn ngập tự do và hương vị cỏ xanh, thật đúng làngày tốt đẹp.
Chỉ là, chuyện trong phủ còn ràng buộc nàng, phụ thân còn bị ốm, ngày như vậy không biết đến bao giờ mới có thể đến.
Trường Bình thấy nàng xuất thần, đầu ngón tay khẽ chọc, búng lên trán nàng,“Ta cưới nàng qua cửa là để nàng hưởng phúc chứ không phải để nàng làmbà quản gia.”
“Được rồi...” Vân Hoan xoa xoa trán, thấp giọngđáp: “Nghe chàng nói như vậy lòng ta cũng động. Thục Sơn.... Ta cũngchưa đi qua đâu. Nghe nói có người ở nơi đó ôn hương nhuyễn ngọc ôm đầylòng, còn đoạt hoa khôi? Ta thế nào cũng phải đi nhìn một lần chứ! Nhìnxem đến lúc đó ta thay nam trang, hoa khôi yêu ta hay là yêu chàng!”
“Nàng đây là khiêu khích ta?” Trường Bình nhíu mày, Vân Hoan chỉ thấy hắn vẻmặt cười xấu xa, bộ dáng rục rịch vội xoay người chạy, tiếc rằng bướcchân không nhanh, vẫn là bị Trường Bình bế vào trong lòng. Trường Bìnhcố ý giở trò xấu, cũng không biết lấy khí lực ở đâu ra bế nàng xoay mấyvòng.
Vân Hoan chỉ thấy trời trong xanh, hoa thơm, nhìn chỗ nào đều thấy vui mừng, ôm cổ Trường Bình cười khanh khách.
Trường Bình ôm nàng, cúi xuống cho nàng một nụ hôn sâu, ánh mắt say mê, “Không được, dù sao cũng đã thanh lý sạch sẽ Tôn di nương, sáng mai ta đến gặp tổ mẫu, chuyện trong phủ để mẫu thân quản, ta muốn mang nàng đến ngoàithành Tây ở!”
“Ta cũng nghĩ vậy.” Vân Hoan ngẩng đầu trả cho hắnmột nụ hôn, “Chúng ta sống ở đó càng thêm tự do chút, không có nhiềuràng buộc như bây giờ. Chờ bọn Triệu đại tiểu thư rời phủ, chúng ta điluôn đi! Có điều... Lúc này chúng ta vẫn nên đến chỗ mẫu thân đi, ta cảm thấy chỗ Minh ca nhi không dễ làm.”
“Ừ!” Nghĩ đến Tống TrườngMinh, Tống Trường Bình cũng đau đầu. Thứ đệ không cùng xuất hiện nhiềunày, tuổi nhỏ đã thành bộ dáng như này, có vấn đề ở chỗ Tôn di nương,nhưng hơn phân nửa là do mọi người chiều ra, bằng không làm sao có thểvô pháp vô thiên như vậy?
Hai người sợ Tống Trường Mnh lại làm ra chuyện gì. Quả nhiên, hai người vừa bước vào sân Vương thị liền nghethấy Tống Trường Minh gào to: “Đám nô tài các ngươi dám đến kéo ta! Cẩnthận cái roi trong tay ta quất chết các ngươi!”
Vân Hoan vừa vàocửa liền thấy, ặc, Tống Trường Minh đây là muốn xướng tuồng gì? Quần áotrên người xộc xệch, áo lót áo khoác quấn chung vào một chỗ, quần treogiữa mông, bộ dáng sắp tụt xuống, trên chân cũng không đi hài, tất chỉcó một cái, tay cầm roi vung lung tung, miệng mắng: “Các ngươi trả mẫuthân cho ta, ta muốn trở về, ta không muốn qua đây!”
“Tiểu tổtông của ta ơi, mau mau mặc quần áo đi gặp phu nhân, bộ dáng này củangài bảo nhóm nô tì làm sao bây giờ...” Bà tử chạy đuổi theo Tống Trường Minh, vừa chạy còn phải né roi trong tay Tống trường Minh, mấy nha hoàn cũng trốn xung quanh, một đám người nhìn qua chật vật cực kỳ.
“Ngươi làm cái gì vậy!” Tống Trường Bình quát to.
Tống Trường Minh quay đầu nhìn thấy Vân Hoan, càng giống như cắt tiết gà, hô lên: “Ca ca huynh đừng để bị nữ nhân này lừa. Nàng ta lòng dạ rắn rết,trong ngoài không cùng. Lần này hại mẫu thân ta, sau này sẽ hại đếnhuynh. Mẫu thân từng nói nữ nhân này chính là tai họa! Huynh xem ta thay huynh đánh nàng!”
Tống Trường Minh nói xong liền giơ roi lênđánh về phía Vân Hoan, Vân Hoan chỉ thấy ra đầu run lên, vội vàng trốnđên sau lưng Trường Bình. Vừa trốn xong liền nghe thấy Tống Trường Minh‘a’ một tiếng, nàng quay đầu lại thì thấy Trường Bình vươn tay đánh vềphía khuỷu tay Tống Trường Minh đoạt được roi, lưu loát nhấc chân đá,Tống Trường Minh vẽ một hình cung trong không trung, đầy đủ bảy támbước, thẳng tắp dừng trên mặt đất.
Tất cả đều như tia chớp, Tống Trường Minh chắc cũng bị dọa ngây người, qua hồi lâu mới ‘oa’ một tiếng khóc ra tiếng.
Bà tử bên cạnh trong lòng niệm ‘A di đà Phật’ một lần, trong lòng liên tục nói Đại gia tiều tụy vì bệnh thế mà cũng có dáng vẻ mạnh mẽ như vậy,chỉ là chân này không biết nặng hay nhẹ, không biết có đá bị thương haykhông, nếu thật sự bị thương bà đền không nổi. Bà vội vàng vươn tay rađỡ, Tống Trường Bình lại quát một tiếng: “Không được đỡ!”
Bà tửsững sờ tại chỗ, chỉ thấy cây roi trong tay Tống Trường Bình lại vung về phía Tống Trường Minh. Đây là hai vị gia đối kháng, bà tử cũng khôngdám cản trở, chỉ có thể đứng một bên.
Lúc này cả người TốngTrường Bình phát ta lệ khí thần ngăn giết thần, phật ngăn giết phật, Vân Hoan chưa bao giờ thấy qua bộ dáng này của hắn, chỉ cảm thấy vừa rồithật quá mức hết giận, nàng nhìn cảm thấy toàn thân sảng khoái. Kế tiếpTống Trường Bình muốn làm gì, nàng chỉ cảm thấy tò mò, cũng không đingăn đón.
“Ta không cần sống....” Tống Trường Minh càng khóc càng to, vươn tay quơ loạn trong không trung, ánh mắt lại híp lại thành mộtđường nhỏ xem Tống Trường Bình, mắt thấy Tống Trường Bình giơ roi trongtay lên, Tống Trường Minh vội nghiêng thân mình, cánh tay lại lần nữatrúng chiêu, lập tức lộ ra một vết đỏ, đủ thấy Tống Trường Bình khôngchút nương tay.
Tống Trường Minh lần này là thật sự đau, ‘oa’ một tiếng khóc lớn, khóc đến mức không thở nổi, còn liên tục ho khan.
Tống Trường Bình vẫn không chút thương tiếc, không đợi hắn lại lên tiếngkhóc liền trầm giọng cảnh cáo, “Không được khóc! Lau nước mắt sạch sẽcho ta!”
“....” Ra lệnh một tiếng, vô cùng chân thật đáng tin.Tống Trường Minh thật sự dừng nỉ non, lấy tay áo lau nước mắt, vành mắtđỏ ửng nhìn Tống Trường Bình.
“Đau không?” Tống Trường Bình quơ quơ roi.
Tống Trường Minh gật gật đầu, nức nở một tiếng, nấc cục một cái.
“Biết đau là tốt rồi.” Tống Trường Bình vẫn nghiêm mặt, “Sau này ngươi còndám lấy roi quất người, ngươi quất người khác một roi ta liền quất ngươi mười roi. Nếu ngươi lại để ta thấy ngươi bất kính với tẩu tử, ta trựctiếp đá ngươi vào trong ao, cho ngươi nhớ lâu. Nhớ rõ chưa?”
“Nhớ, nhớ rõ....” Tống Trường Minh muốn khóc lại không dám, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nức nở nói.
“Đi theo bên người mẫu thân hầu hạ cho tốt, không được lại sinh tâm tưkhác. Di nương ngươi thân thể không khỏe, bị phụ thân đưa đến thôn trang rồi, nếu ngươi không ngoan ngoãn nghe lời, di nương ngươi vĩnh viễn sẽkhông về nữa. Nhớ rõ chưa?’
“Hu hu hu, nhớ rõ...” Tống Trường Minh lần này là thật sự sợ, vội vàng gật đầu.
“Cùng ma ma đi sửa sang lại quần áo rồi đi gặp mẫu thân.” Tống Trường Bình lại dặn dò.
Bà tử bên cạnh vội vàng đi lên đỡ Tống Trường Minh dậy, thấy Tống TrườngBình vẫn vẻ mặt như cũ, vội vàng nhắc nhớ Tống Trường Minh nói: “Cònkhông mau đi xin lỗi Đại nãi nãi.”
Tống Trường Minh hiểu ý, sợlại phải chịu thêm một roi nữa, vội vàng nói với Vân Hoan, “Đại tẩu, xin lỗi, ta sai rồi.” Nói xong cũng không chờ Vân Hoan phản ứng, một đườngđè nén tiếng nức nở, cũng không dám khóc ra, thút tha thút thít kéo bàtử rời đi, đi xa mới quay đầu nói với Trường Bình: “Đại ca, ta đi đây.”
Trường Bình bất đắc dĩ lắc đầu, xua tay bảo hắn rời đi.
“Cuối cùng cũng thành thật rồi.” Vân Hoan nhìn bóng lưng Tống Trường Minh,trong lòng thoải mái. Trong nhà cao cửa rộng luôn có mấy đứa nhỏ cố tình gây sự như Tống Trường Minh, có một số trong đó nói chút liền thông, có một số trong đó thật sự phải đánh mới hiểu chuyện, bằng không tương lai vô pháp vô thiên, vậy thật sự muốn ra chuyện lớn luôn.
Một trậnnày Trường Bình đánh nước chảy mây bay lưu loát sinh động, thật sự quáhợp lòng Vân Hoan, càng làm Vân Hoan vui vẻ chính là xem Trường Bìnhthân thủ, thân thể hắn lại tốt hơn mấy ngày trước – nếu không qua loa sơ ý, đời này nàng hẳn là không phải làm quả phụ nữa.
Trước đó mấyngày Miêu Ngọc Tủy còn nói với nàng, cổ độc trên người Trường Bình đượclọc sạch, thân thể điều dưỡng thích đáng, Vân Hoan có thể suy xét cómuốn một đứa nhỏ hay không.... Đứa nhỏ, một từ thật tốt đẹp a. Vân Hoannghĩ đi nghĩ lại, trên mặt không tự chủ được đỏ lên, vội vàng kéo TốngTrường Bình đi gặp Vương thị.
Vương thị làm người luôn lạnh nhạt, khi biết được tin về Tôn di nương cũng chỉ hơi sửng sốt, sắc mặt khônggợn sóng gật gật đầu, “Minh ca nhi ở chỗ ta đây, người trong viện tuyệtsẽ không nhắc đến Tôn di nương nửa câu. Hai người các ngươi để ý LamSênh chút, nàng tính tình liệt.”
“Tổ mẫu đã sớm phái người coichừng Lam Sênh tiểu thư, vừa rồi Tôn di nương bị đánh khóc, Lam Sênhtiểu thư ở ngay bên cạnh, vẫn không thấy nàng có động tác gì.” Bà tử bên người Vương thị bẩm báo.
“Cũng ở bên trong dự kiến.” Vương thị nói, “Lam Sênh lòng dạ vẫn luôn cao.”
Lời này Vân Hoan suy nghĩ nửa ngày mới hiểu ra, Tôn di nương một lòng mộtdạ đặt hết lên người Tống Trường Minh, đối Tống Lam Sênh rất ít hỏi đến, Tống Lam Sênh đối mẫu thân này chỉ sợ cũng không có bao nhiêu tình cảm. Nàng lại là người thông minh, biết Tôn di nương kết cục đã định, ngănđón cũng vô dụng, dứt khoát làm bộ ngăn không được liền thôi.
“Lam Sênh qua mấy năm nữa cũng đến tuổi lấy chồng, đến lúc đó vẫn phải nhờ mẫu thân lưu tâm.” Vân Hoan nói.
“Đó là tự nhiên.” Vương thị đáp.
Ba người lại hàn huyên mấy câu, lúc gần đi, Vương thị phá lệ cầm tay VânHoan, nhét chút trang sức của mình cho nàng, lại dặn đi dặn lại nàngphải chú ý thân mình, còn tiễn Trường Bình và Vân Hoan ra cửa, Vân Hoanthụ sủng nhược kinh hồi lâu. Trường Bình như có đăm chiêu nói: “Ta thấymẫu thân rất thích nàng, chỉ sợ sau này chỗ dựa của nàng lại nhiều thêmmột cái.”
“Như vậy chứng tỏ ta có khả năng, cũng thật sự làm người khác thích.” Vân Hoan cười ha ha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]