Lạc Hà am ngoài thành Ung Châu xưa nay hương khói cường thịnh, hôm nay là ngày sinh thần của Quan Âm, Lạc Hà am làm pháp cầu phúc, trong ngoài miếu là biển người.
Tống lão phu nhân và gia quyến đến Lạc Hà am, bái tế Bồ Tát xong, Tống lão phu nhân lại rút được quẻ thẻ rất tốt, Vương thị và Tôn di nương liên tục nói Tống lão phu nhân phúc trạch miên dày, sau này không có chuyện gì phiền não.
Tống lão phu nhân đương nhiên cảm thấy vui mừng, thấy chung quanh Lạc Hà am chim hót hoa thơm, dứt khoát mang theo các nữ quyến đến hậu viện Lạc Hà am đi dạo.
Nào biết còn chưa đi đến hậu viện liền nghe thấy một trận tiếng đàn réo rắt, nhẹ nhàng nhu hòa truyền đến, làm tinh thần con người không lý do ổn định xuống.
Vương thị thấp giọng tán thưởng câu: Đây là khúc ‘mai hoa dẫn’, người đàn cũng không sai. Có điều khúc này vốn là muốn ca ngợi ưu điểm trắng noãn, hương thơm và giỏi chịu lạnh của hoa mai đến ca tụng phẩm cách cao thượng của người, là khúc có làn điệu tươi mát, nhưng người đàn lại mang theo ưu sầu, làm cho người nghe thấy trong lòng có chút đè nén.”
“Nhưng người này tài nghệ nhất định không kém.” Tống lão phu nhân lại nói.
Vương thị biết Tống lão phu nhân lúc còn trẻ ở trên phương diện đàn cổ rất có trình độ, thích nhất cũng là khúc ‘hoa mai dẫn’ này, lập tức cũng không dám múa rìu qua mắt thợ, thấy bà có hứng thú, gọi tiểu ni cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-my-vi-cua-tieu-nuong-tu/2370721/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.