Không thể không nói, tuy tướng công nàng vô sỉ, nhưng chiêu này cũng thật sự hữu dụng.
Vân Hoan kéo chăn, lại liếc mắt nhìn quần áo rải rác trên đất, một hơi thật sự bị chặn ở ngực, không thể đi lên cũng bẽ mặt. Nàng dứt khoát trở mình, cả người núp trong chăn, không thèm nói chuyện nữa.
Phía sau dần dần truyền đến tiếng bước chân đi xa, rồi sau đó là một mảnh yên tĩnh, Vân Hoan mới đầu còn là hỡn dỗi, càng về sau càng thêm buồn bực: giỏi cho Tống Trường Bình chàng, nói chàng hai câu đã bỏ chạy rồi. Không biết dỗ lấy hai câu à? Không dỗ cũng thôi, nhưng cũng phải nói rõ nguyên nhân hậu quả chứ! Cứ như vậy đã xong việc thì tính gì nữa!
Vân Hoan càng thêm tức, đang định rời giường xem cho kĩ, phía sau cũng vang lên tiếng sột soạt, nàng vội xua tức đi chờ, chờ một lúc lâu sau, phía sau truyền đến tiếng thùng thùng, Tống Trường Bình kêu ‘a’ một tiếng.
Vân Hoan nhảy dựng, vội vàng quay đầu xem, bên người Tống Trường Bình bày thùng to thùng nhỏ, một mình hắn đứng ở giữa đống thùng, nâng tay, biểu cảm cực kỳ thống khổ.
Hay là tay lại bị thương rồi! Vân Hoan cả kinh, kéo chăn che ngực xuống giường, hai ba bước đi đến bên người hắn hỏi: “Chàng lôi nhiều thùng như vậy ra đây làm gì? Làm bị thương chỗ nào rồi?”
Tống Trường Bình ấp úng không nói chuyện, lại thuận tay mở cái rương, ánh mắt không khỏi sáng ngời: “Có!”
“Đây...” Con ngươi Vân Hoan trợn trắng, ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-my-vi-cua-tieu-nuong-tu/2370708/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.