Tống Trường Bình vừa rồi còn mũ áo chỉnh tề, nháy mắt biến thành tên vô lại. Vân Hoan bị hắn ôm vào trong ngực, trong lòng cũng muốn vươn tay ra véo mặt Tống Trường Bình, vừa véo vừa nghĩ: thằng nhãi này thật sự không phải Triệu Du Hoán đội lốt Tống Trường Bình hả?
Vẻ mặt này, giọng điệu này – tướng công thanh lãnh như trích tiên của nàng chạy đi đâu rồi?
Lúc này trong mắt hắn lóe lên một tần ánh sáng, giống như Vân Hoan trước mắt là con mồi của hắn, một đôi bàn tay cũng thong thả chậm rãi xoa dọc theo sống lưng nàng.
Ý đồ của cái vuốt ve này, khiến cho người ta nhịn không được ý loạn tình mê, ánh mắt Vân Hoan lúc này cũng đã dâng lên một tầng lửa nóng: Tống Trường Bình này nhất định là dẫn lửa thiêu thân! Thật sự là dẫn lửa thiêu thân mà! Ở phòng bếp có ý nghĩ như vậy, nếu không cẩn thận bắt lửa, hai người nhất định sẽ trở thành trò cười lớn nhất Đại Tề!
Vân Hoan giật thót người, vội vàng thoát khỏi lồng ngực hắn, tiện tay quơ lấy cái muôi che ở trước ngực, hung tợn nói: “Chàng đừng có mà động tâm tư không đứng đắn! Lâm đại phu nói, bệnh này của chàng nếu muốn trị tốt chàng phải thanh tâm quả dục, cái loại tâm tư này, chàng nghĩ cũng đừng có nghĩ!”
“Nhưng là...” Tống Trường Bình còn muốn ngụy biện, Vân Hoan phất phất cái muôi trong tay nói: “Không nhưng nhị gì hết! Kể từ hôm nay cho đến ngày chàng khỏi bệnh, chàng phải giữ vững cách ta mười bước! Nếu chàng tới gần, cẩn thận cái muôi trong tay ta không có mắt!”
Vân Hoan vừa nói vừa đẩy Tống Trường Bình ra khỏi phòng bếp, Tống Trường Bình còn muốn nói chuyện, Vân Hoan lại lấy muôi đánh vào mu bàn tay hắn, lực đạo khí thế này, lập tức khiến Tống Trường Bình ngẩn ra.
Vân Hoan lại không hay biết gì, vung muôi đuổi hắn ra ngoài cửa.
Cửa phòng bếp kẹt một tiếng mở ra, ngoài cửa năm ánh mắt trợn tròn nhìn Tống Trường Bình mặt xám mày tro ra ngoài, rồi sau đó là Vân Hoan cất cao giọng nói: “Tư Hoa, hầu hạ gia về phòng nghỉ ngơi! Lưu tẩu, ngươi tiến vào một chút!”
Cửa ‘cạch’ một tiếng đóng lại.
Ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tống Trường Bình sờ sờ mũi, ngượng ngùng trở về phòng.
Trong lòng càng nghĩ càng ấm ức: cái gì gọi là lúc nào cũng phải giữ vững cự ly mười bước? Hắn thủ thân như ngọc hai mươi năm, hôm qua mới ngửi sơ qua mùi thịt, còn chưa có ăn no mà đã phải ăn chay rồi sao? Chẳng lẽ sau này chỉ có thể tu thân dưỡng tính, ăn chay niệm Phật?
Còn có bộ dáng vung muôi của nàng... Trường Bình cẩn thận nhớ lại, làm bộ tùy ý hỏi Tư Hoa: “Trước đây Đại nãi nãi ở nhà đã từng dùng muôi đánh người?”
“Sao Đại gia lại biết!” Nào biết Tư Hoa còn kinh ngạc hơn, lại nói tiếp, tiểu thư nhà nàng và tiểu thư nhà người ta khác nhau rất lớn. Tiểu thư nhà người khác trị người đều dùng kim thêu hoa, trâm ngọc, tiểu thư nhà nàng lại dùng muôi.
Người khác cũng nhịn không được cười to, lão gia nhà nàng cũng rất vui vẻ, bế tiểu thư lên cao, liên tục nói tiểu thư giống ông, sau này sẽ làm thần bếp.
Tiểu thư từ nhỏ đã đi theo bên người lão gia, không thiếu ngốc trong phòng bếp. Nghe nói hồi nhỏ có một thời gian tiểu thư không vui vẻ sẽ cầm muôi cau mặt lại. Khi đó Hướng lão gia gia cảnh không tốt, bên người tiểu thư không có hạ nhân hầu hạ, ngày nào cũng thấy nàng vung muôi chạy theo gà vịt quanh sân, bộ dáng này, có thể làm người nhìn thấy cười nằm sấp xuống đất.
Thói quen này thẳng đến khi tiểu thư lớn hơn chút, biết chuyện mới sửa lại. Nhưng mỗi khi nghe người ta nói đến, Tư Hoa cũng sẽ không nhịn được ôm bụng cười lăn lộn.
Nhưng chuyện này sẽ.... sẽ không phải tiểu thư chứng nào tật nấy đấy chứ?
Tư hoa nói xong, lại nhìn nhìn đỏ ửng khả nghi trên tay Tống Trường Bình, nửa tin nửa ngờ lui xuống.
Đợi nàng đi rồi, Tống Trường Bình suýt nữa thì vỗ ngực liên tục: hắn nghĩ quái sao động tác vung muôi của nàng lại thuận tay lưu loát như vậy đây! Hắn nghĩ bộ dáng Vân Hoan vung muôi vừa rồi sao lại thấy có chút quen mắt đây!
Thì ra mười mấy năm trước hắn đã từng bị nha đầu kia đánh rồi!
Tư Hoa không nhắc đến, hắn thiếu chút nữa cũng quên mất!
Năm đó mẫu thân mang hắn đến Hướng phủ chơi, người lớn đều tự tản ra nói chuyện, một mình hắn trốn trên cây hòe trong hậu viện Hướng phủ ngủ, đang lúc mơ mơ màng màng đột nhiên nghe thấy dưới gốc cây có thanh âm giòn tan của tiểu nữ oa, quả to một tiếng: “Gà con, đừng chạy!”
Hắn lúc đó là bị làm tỉnh lại, sau đó, thiếu chút nữa bị cảnh tượng trước mắt làm cho chết cười: một tiểu nữ oa chân ngắn cầm theo một cái muôi không kém vóc người nàng là bao nhiêu, vẻ mặt nghiêm túc, giống như tướng quân muốn lên chiến trường – đáng tiếc nàng đuổi giết lại là một con gà mái. Con gà này kêu ‘khanh khách’ chạy khắp xung quanh, tiểu nữ oa chân ngắn cầm cái muôi dồn dập đuổi loạn theo, mắt thấy cái muôi này sắp đập đến đầu con gà mái, con gà mái này lại ‘khanh khách’ chạy tới trước mặt nàng, mổ xuống mu bàn tay nàng...
Hắn ở trên cây nhìn cảnh tượng tiểu nữ oa đuổi gà mái chạy loạn đã cười đến ngửa tới ngửa lui, lại thấy nàng ngay cả gà má đều đấu không lại, còn bị mổ cho một cái, hắn còn liên tục vỗ đùi cười vui sướng khi người gặp họa.
Đang cười vui sướng khi người gặp họa hắn liền gặp báo ứng, hai tay hắn buông lỏng, thân mình vừa nhẹ liền thẳng tắp rơi từ trên cây xuống. Còn chưa kịp kêu đau trên đầu đã bị gõ ‘cốp’ một cái, tiểu nữ oa bị hắn cười nhạo ôm muôi, phẫn nộ đứng bên cạnh hắn, giòn tan chỉ trích nói: “Ngươi người này thật không lễ phép. Đang yên đang lành trốn trên cây làm cái gì! Ngươi là trộm? A, ngươi là trộm! Cha!”
Cảm giác cái muôi như mưa rơi trên người, hắn còn có thể mơ hồ nhớ được.
Hóa ra, nương tử nhà hắn từ nhỏ đã bưu hãn như vậy. Vậy sau khi lớn lên...
Tống Trường Bình nghĩ một hồi mới đến cái muôi vừa rồi, nhịn không được lại đấm ngực: làm sao bây giờ, sao hắn lại cưới một nương tử bưu hãn vậy đây!
Rõ ràng hắn cảm thấy nàng ôn nhu săn sóc, vào được phòng bếp ra được phòng khách lên được giường cơ mà, nhưng vì sao lại không nhìn thấy cái khung bưu hãn trong nàng trước đây!
A a a...
Hướng Vân Hoan trong phòng bếp không hề biết giờ khắc này tướng công nhà nàng đang tích tụ trong lòng, suýt nữa thì buồn bực mà chết.
Giờ khác này tâm tư của nàng toàn bộ đều đặt vào nấu ăn.
Canh gà húng quế hầm mấy canh giờ, đương nhiên có thể ra khỏi nồi, còn có món thịt dê xào tuyết lê, hai món mặn đã xong... Vân Hoàn nhìn mấy món ăn khác mà Lưu tẩu chuẩn bị, còn có thịt dê, sườn, thịt một màu, gần như không nhìn thấy màu của rau xanh.
Bây giờ tuy rằng ăn nhiều thịt có lợi cho hắn, nhưng chỉ ăn thịt không lại là một cách nói khác. Nếu nói món ăn nào thích hợp với người bệnh lâu cơ thể hư nhược, tứ cho vô lực, cũng không phải chỉ có thịt mà thôi.
Còn nữa, vừa rồi Tống Trường Bình còn đói bụng đấy, món chính hắn quả thật là không đợi được.
Vân Hoan quyết đoán đẩy món thịt dê và sườn ra, ánh mắt đảo qua nguyên liệu nấu ăn, khi thấy hai khối đậu hũ trên mép bàn, con ngươi nàng phát sáng.
“Không được, không được!” Lưu tẩu thấy con ngươi nàng sáng ngời, vội vàng chặn lại nói: “Đậu hũ này là ta tham ăn mua về ăn. Đại gia chưa bao giờ ăn cái này. Còn nữa, đây là đồ rẻ tiền... Hạ nhân chúng ta ăn cũng thôi! Đại gia còn bị ốm, sao có thể ăn cái này!”
“Không có việc gì.” Vân Hoan chỉ để ý cầm hai khối đậu hũ, lại vòng quanh phòng bếp tìm, chỉ chốc lát liền tìm được tất cả đồ cần thiết.
Đậu hũ này trong mắt người bình thường là đồ rẻ tiền, nhưng trong mắt Vân Hoan, chính là một bảo bối.
Trước đây nàng cũng chưa bao giờ ăn cái này, sau này nghèo rớt mùng tơi, nàng lại thích đồ rẻ tiền này. Thứ nhất là vì nó rẻ, hai là vì ở trong hoàn cảnh khốn khốn khổ, thứ đơn giản này nàng cũng có thể nghĩ biện pháp ăn ra hoa.
Đậu hũ có thể ăn một mình, cũng có thể làm phụ liệu, có đôi khi còn có thể làm gia vị bổ sung. Phương thức chế biến thức ăn của nàng có rất nhiều loại, hoặc chưng hoặc rán, hoặc chiên hoặc xào, thế nào cũng thành, hình thái cũng không rất giống nhau.
Từng có người nói qua, “Vị đậu hũ, hơn xa tổ yến,” nói chính là đặc tính của đậu hũ.
“Trên sách thuốc có ghi lại, đậu hũ tính mát vị ngọt, thường ăn để bổ trung ích khí, thanh nóng nhuận táo, sinh tân giải khát, thân thể suy yếu thích hợp ăn cái này. Nếu chế biến thức ăn đúng cách, hương vị này còn hơn nhân gian trăm vị.” Vân Hoan giải thích nói. (Vậy nên các nàng cũng về nhà mua hậu hũ ăn nha. Hi hi)
Lưu tẩu chỉ nói sao một khối đậu hũ đã xả đến y thuật rồi, tặc lưỡi, lập tức vui vẻ nói: “Tốt vậy cơ à, vậy sau này ta sẽ ăn nhiều hơn chút!”
“Vậy cũng không được! Ăn cái gì cũng phải có mức độ, nếu một lần ăn quá nhiều, cẩn thận không bị đi tả, vậy liền đau khổ rồi.” Vân Hoan đặt hai khối đậu hũ vào lồng hấp.
Hấp cái này mất một khắc đồng hồ, Vân Hoan rảnh rỗi vội vàng đi chuẩn bị nấm hương, măng mùa đông, lại bảo Lưu tẩu chọn thịt hà ngon nhất trần qua.
Vân Hoan lại lấy củ sen, đao ở trên thớt vang lạch cạch, nhưng hình dạng củ sen này vẫn không thay đổi chút nào.
Lưu tẩu cảm thấy kinh ngạc, đến khi Vân Hoan cắt xong, cố ý nhìn hai mắt, đúng là độ dày mỗi miếng đều bằng nhau, óng ánh trong suốt, có thể nhìn xuyên qua, không khỏi lại tặc lưỡi.
Chuẩn bị tốt nguyên liệu, Vân Hoan cho ít mỡ heo vào nồi, cho hành, gừng vào đảo đến khi dậy mùi, cho canh loãng vào sau đó vớt hành, gừng ra. Lại lấy nấm hương, măng mùa đông, thịt gà cắt miếng, ngó sen đã chuẩn bị tốt cho vào nồi, thêm chút rượu vàng và muối chờ sôi.
Trong quá trình đó, đạu hũ đã hấp chín, Vân Hoan lấy đậu hũ ra khỏi nồi, cắt thành miếng vừa phải, chờ nước sôi kĩ cho đậu hũ vào, thêm gia vị cho vừa miệng, chuyển sang nhỏ lửa, chậm rãi hầm.
Nàng lại nhanh tay xào thêm một món trứng xào mộc nhĩ, một món cải trắng xào chân giò hun khói, một đường vội vàng vẫn mất hơn nửa canh giờ, Vân Hoan vội vàng mang thức ăn lên.
Một bên này, Tống Trường Bình đã sớm đói đến ngực dán vào lưng, nghe tiếng bước chân, hắn vội vàng đứng dậy, nhưng vừa thấy món ăn, hắn lại như cà nhiễm sương, ủ rũ: thịt dê hầm tuyết lê, hắn thích ăn. Canh gà, hắn ăn tạm. Nhưng cái bát này rõ ràng là đậu hũ, mộc nhĩ, cải trắng...
Không phải nàng đã đi hỏi Thạch đầu hắn thích ăn cái gì sao? Sao đến phòng bếp, chỉ nấu đậu hũ, cải trắng rồi?
“Sao, không thích ăn?’ Vân Hoan thấy Tống Trường Bình vẻ mặt xẹt qua chút thất vọng, nhướn mi hỏi một câu, Trường Bình vội vàng khoát tay nói: “Không không không, thích ăn thích ăn.”
Sao có thể nói không thích ăn. Đây chính là bữa cơm thứ nhất nương tử xuống bếp làm cho hắn. Hắn tin tưởng, nếu lúc này hắn dám nói không thích ăn, nàng nhất định sẽ vung mặt chạy lấy người.
Dù sao phía sau còn có việc cầu người, hắn nhịn... Hắn chau màu lại gắp một miếng đậu hũ: ơ, hình như cũng không khó ăn như trong tưởng tượng, vào miệng tan ra không nói, còn mang theo một mùi thơm rất có tính xâm lược, đậu hũ trượt xuống yết hầu hắn, nhưng hương vị này lại quanh quẩn trên đầu lười hắn, thật lâu không biến mất, làm cho người ta nhịn không được lại ăn thêm.
Vân Hoan chỉ nhìn hắn ăn, ngẫu nhiên cười nói gắp mộc nhĩ và cải trắng vào trong bát hắn, đến khi Tống Trường Bình hoàn hồn, trước mặt hắn đã xếp thành núi nhỏ.
Ở dưới ánh mắt sáng quắc của Vân Hoan, hắn bất chấp nguy hiểm, kiên trì ăn hết toàn bộ.
“Có việc cầu người, có việc cầu người...” Trường Bình tự mình an ủi. Ăn xong cơm tối, hắn ở trong phòng xem sách, vừa đọc vừa nghĩ: cưới một nương tử biết chữ cũng không tốt. Ngươi xem sách, nàng cũng xem, nàng xem còn mê mẩn hơn cả mình. Này đều đã hơn một canh giờ, vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn không coi hắn ra gì....
Tống Trường Bình hắn dầu gì cũng là một trong Ung Châu tứ thiếu, bao nhiêu nữ tử thầm gửi tim cho hắn, sao lại cứ không vào được mắt nương tử nhà mình?
Bản thực đơn trong tay nàng, thật sự đẹp mắt hơn hắn?
Chuyện này đều do Lâm Nguyên Tu, không có việc gì đưa thực đơn cho nàng làm chi! Bây giờ hắn lại phải cùng một quyển sách tranh thủ tình cảm, còn gì để nói sao!
Tống Trường Bình âm thầm thở dài, chờ giây lát, mông giống như có lửa đứng ngồi không yên, ho nhẹ hai tiếng, thấp giọng nói: “Khụ, khụ, đêm đã khuya, chúng ta nghỉ tạm.
“Ừ, được.” Vân Hoan đáp, cầm quần áo đi tắm, đợi nàng ra ngoài, Tống Trường Bình vội vàng đi vào tắm qua loa, vừa ra liền lập tức choáng váng: nương tử nhà hắn cuộn tròn trong chăn nằm phía trong, chính giữa giường, rõ ràng đặt một chén nước.
“Đây... là diễn tuồng gì?” Trông sao trông trăng, ngóng trôi trời tối, Tống Trường Bình lập tức choáng váng.
“Buổi tối liền ngủ như vậy. Nếu chàng phạm vị, nước đổ... tự chàng nhìn rồi làm!” Vân Hoan nhắm mắt lại hàm hồ nói, ép buộc một ngày, nàng cũng đủ mệt mỏi, nằm ở trên giường liền muốn ngủ.
Phía sau vang lên tiếng sột soạt, Vân Hoan nhắm mắt lại nghe một lát, đang nghĩ Tống Trường Bình lại thành thật như vậy, một câu oán hận cũng không có, lặng lẽ hé mắt ra nhìn, lập tức liền phát hoảng: hắn cứ như vậy nhìn thẳng vào nàng, trong mắt tràn ngập ủy khuất, mím miệnga, như là nhận hết khi dễ.
Trong lúc nhất thời, Vân Hoan cũng nhịn không được vươn tay xoa xoa đầu hắn an ủi, nhưng khóe mắt vừa nhìn xuống giường, “A, cốc nước đâu!”
“Nước uống, chén cất đi rồi.” Trường Bình lời ít mà ý nhiều, lau mép, y hệt bộ dáng uống không đủ.
Vân Hoan thấy hắn bộ dáng khí ph27ách, còn muốn cùng hắn lý luận một phen, sao biết một lát sau, hắn lại bẹt miệng, giọng điệu mềm nhũn, mang theo chút ý làm nũng lắc lắc tay nàng, nhẹ giọng kêu: “Nương ~ tử ~”
Tác giả có chuyện muốn nói: Ngư Mông: a a a a a, nhất định là có cái gì kì quái bám vào trong cơ thể Trường Bình rồi. Hắn là trích tiên, trích tiên!!! Vì sao trích tiên sẽ thẹn thùng, chuyện này không khoa học nha nha nha!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]