Tống Trường Bình vừa rồi còn mũ áo chỉnh tề, nháy mắt biến thành tên vô lại. Vân Hoan bị hắn ôm vào trong ngực, trong lòng cũng muốn vươn tay ra véo mặt Tống Trường Bình, vừa véo vừa nghĩ: thằng nhãi này thật sự không phải Triệu Du Hoán đội lốt Tống Trường Bình hả?
Vẻ mặt này, giọng điệu này – tướng công thanh lãnh như trích tiên của nàng chạy đi đâu rồi?
Lúc này trong mắt hắn lóe lên một tần ánh sáng, giống như Vân Hoan trước mắt là con mồi của hắn, một đôi bàn tay cũng thong thả chậm rãi xoa dọc theo sống lưng nàng.
Ý đồ của cái vuốt ve này, khiến cho người ta nhịn không được ý loạn tình mê, ánh mắt Vân Hoan lúc này cũng đã dâng lên một tầng lửa nóng: Tống Trường Bình này nhất định là dẫn lửa thiêu thân! Thật sự là dẫn lửa thiêu thân mà! Ở phòng bếp có ý nghĩ như vậy, nếu không cẩn thận bắt lửa, hai người nhất định sẽ trở thành trò cười lớn nhất Đại Tề!
Vân Hoan giật thót người, vội vàng thoát khỏi lồng ngực hắn, tiện tay quơ lấy cái muôi che ở trước ngực, hung tợn nói: “Chàng đừng có mà động tâm tư không đứng đắn! Lâm đại phu nói, bệnh này của chàng nếu muốn trị tốt chàng phải thanh tâm quả dục, cái loại tâm tư này, chàng nghĩ cũng đừng có nghĩ!”
“Nhưng là...” Tống Trường Bình còn muốn ngụy biện, Vân Hoan phất phất cái muôi trong tay nói: “Không nhưng nhị gì hết! Kể từ hôm nay cho đến ngày chàng khỏi bệnh, chàng phải giữ vững cách ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-my-vi-cua-tieu-nuong-tu/2370695/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.