Lúc Tống Uyển Yểu mang thai Hạo Khiết, gần nhưở trong bụng chỉ có một quả trứng, lặng yên không một tiếng động,yên tĩnh không nghịch phá.
Mang thai hơn hai tháng, chính Tống Uyển Yểucũng không phát hiện ra, trong lòng chỉ nghi ngờ vì sao chu kì sinh lýcủa mình lại chậm như vậy?
Một giây sau, xét thấy cô đã có lịch sử nhiềulần chu kì sinh lý đến muộn nên ý nghĩ này vị quăng ra khỏi đầu.
Cô vẫn như bình thường ở trong cuộc sống chămsóc cho chồng con, cuối cùng người phát hiện ra cô có điểm không ổnlà Hàn Vệ Vũ.
Mỗi một lần hai người cùng nằm trên giường nóichuyện phiếm, Hàn Vệ Vũ đều có thói quen ôm hôn Tống Uyển Yểu, ngửichỗ này chỗ kia, tiện thể tay chân cũng sờ đông sờ tây.
“Oa” HànHạo Nhiên khóc lớn, “Vậy chúng ta không cần nó, đượckhông?”
Tống Uyển Yểu thật là đồng tình cho bé traicòn chưa biết có phải hay không kia, mới đến với thế gian này đã bịanh nó vứt bỏ.
Hàn Vệ Vũ có chút tức giận: “NhiênNhiên, sao con có thể nói vậy với em trai con? Lúc con còn chưa sinh ra,nếu ba và mẹ cũng nói không cần con thì sao?”
Hàn Hạo Nhiên thương tâm nép vào ngực mẹ mình: “Mẹ,ba không thương con.”
Vì vậy, tin tức nhà họ Hàn sắp sinh con traiđã truyền đi trong sự phản ứng không giống nhau của mọi người, tiệnđà bị mọi người truyền đi tiếp.
Trong tất cả mọi người, thản nhiên nhất chínhlà tiểu bảo bảo trong bụng Tống Uyển Yểu.
Bé trước sau như một vẫn bình tình, không gâycho mẹ bé bất kì phiền phức gì, yên tĩnh ngủ, yên tĩnh lớn lên, đếnsau bảy tháng thì nhẹ nhàng nhúc nhích.
Việc này ngay cả Tống Uyển Yểu cũng không thểtin, trong bụng của cô chính là một bé gái, bằng không sẽ rất quậyphá không nói nổi.
Mang thai hơn chín tháng, Tống Uyển Yểu khôngphụ sự mong đợi của mọi người sinh ra một bé gái.
Người vui mừng nhất trong nhà là Hàn Hạo Nhiên,giống y hệt một con chó nhỏ suốt ngày vây quanh giường của em gái, emgái của bé mới ra đời nên chưa biết gì, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiềunếp nhăn nhìn không ra hình dáng thế nào.
Nhưng mà bạn nhỏ Hàn Hạo Nhiên tự hào tuyên bốvới bạn học: “Mẹ tớ sinh một em gái, khuônmặt rất xinh xắn.”
Sau hai tuần, em gái của bé lớn hơn một chút,không còn giống như một con khỉ con nữa, mọi người nhìn thật lâu rồikết luận, cô bé này đều rất giống bà nội của bé.
Hàn Vệ Vũ gọi điện thoại sang Mĩ cho Hà TươngTương, Hà Tương Tương rất áy náy với con của anh, liếc nhìn thấy côbé này giống bà như đúc thì lúc này rơi nước mắt, cuối cùng đặttên cho bé là Hàn Hạo Khiết.
Hai anh em tuy kém nhau bảy tám tuổi nhưng tìnhcảm rất ốt, Hàn Hạo Nhiên lúc ra ngoài chơi luôn nhớ đến em gái ởnhà, còn khi lớn hơn thì để tiền tiêu vặt cho em gái mua đồ chơi.
Trong mắt Hàn Hạo Nhiên thì em gái của mình làthiên hạ vô song, tài mạo nhiều mặt.
Nhưng mà, mọi người đều biết Hàn Hạo Khiết làmột cô bé rất bình thường, ngoại trừ đến trường thì đều không rangoài.
Ai cũng không muốn có một người chị em như vậy,cũng may Hạo Khiết là một cô gái tốt bụng lại nhu mì, cũng không quaquan tâm đến những lời so sánh trên hình thức này.
Đúng vậy, trên con đường đời này, cô chính làngười đuổi theo.
Cô vốn nên là đối tượng mà bạn học cực kì hâmmộ, nhưng có Hạo Tình nên trên người cô thiếu một chút hào quang, bùlại bóng tối lại nhiều hơn.
Lúc Hạo Tình là một học sinh vĩ đại phátbiểu trên đài thì cô lại là một khán giả đứng dưới đài nhìn lên.Lúc Hạo Tình tham gia cuộc thi đàn dương cầm được giải thưởng, đượcđài truyền hình phỏng vấn thì cô lại là khán giả theo dõi trên TV.
Tống Uyển Yểu đã từng lo lắng cho tâm lí củaHạo Khiết, đặc biệt nói chuyện với Hạo Khiết: “TiểuKhiết, có một số ít người vĩ đại hơn chúng ta không có nghĩa làchúng ta không vĩ đại.”
Hạo Khiết kinh ngạc vài giây rồi nói: “Mẹ,mẹ đang nói đến chị Hạo Tình sao.”
Tống Uyển Yểu đột nhiên phát hiện, con gái củamình rất thông minh, Hạo Khiết mỉm cười nói: “Ainha, chị Hạo Tình rất tốt nha, con cảm thấy con cũng không tồi nha,tuy không thể chơi đàn giỏi nhất, nhưng mà luôn có thể đàn trước lớpmà. Con đành đàn tuy không có giải thưởng, nhưng mà cũng có thể đànbài Thiên Không Chi Thành cho mọi người trong nhà nghe nha. Mẹ, con biếtmà, thỏa mãn mới chính là hạnh phúc.”
Tống Uyển Yểu nghĩ ngợi, con gái cô không phảirất thông minh mà là có trí khôn.
Cô hôn lên khuôn mặt nhỏ của Hạo Khiết một cái: “Congái ngoan, trong mắt mẹ con là người ưu tú nhất.”
Hạo Khiết cười tủm tỉm.
Sau khi Hạo Khiết tốt nghiệp trung học thì thivào trường đại học trọng điểm của thành phố khoa tiếng Pháp, HạoTình làm cho người ta mở rộng tầm mắt khi thi vào khoa vật lý củađại học T, hai năm sau sang California du học tại đại học Bork. Lúc HạoTình học ở đại học Bork đã được một vị giáo sự uy quyền trong giớivật lỳ cực kì thưởng thức cô, cô đã chuẩn bị tốt, muốn theo ông tahọc hỏi trong thời gian dài.
Khi Hạo Khiết học năm thứ tư thì Đinh Hạo Dươngcùng với con gái lớn của nhà họ Lâm ở thành phố S trải qua mười nămyêu đương rốt cuộc đi đến hôn nhân. Hạo Khiết cùng Hạo Tình là họhàng thân thuộc bên nhà trai nên tất nhiên phải tham gia.
Tiệc cưới sắp xếp vô cùng chu đáo, vì sợkhách mời ngại ngùng nên đặc biệt sắp xếp chỗ của người lớn cùngcác cô cậu trẻ tuổi xa nhau.
Ngồi cùng bàn với Hạo Khiết và Hạo Tình còncó em trai của cô dâu, hai cô gái đồng thời nghe thấy mọi người trongbàn ăn gọi cậu là Nguyên Triết.
Thì ra anh ta tên là Nguyên Triết.
Lâm Nguyên Triết đang ở độ tuổi chuyển giao giữamột cậu thanh niên và một người đàn ông, vốn là cái tuổi hay xấuhổ, nhưng trên người anh lại không để lại dấu vết ấy, vô cùng tựnhiên. Anh còn trẻ tuổi, đẹp trai, phong độ nhẹ nhàng, rụt rè giữlễ, còn có một đôi mắt xinh đẹp.
Đó là một người con trai hoàn mỹ tìm không ra tỳ vết.
Lúc người con trai hoàn mĩ kia lúc ăn vẫn nhìnvề bên này vài lần, Hạo Khiết nhìn Hạo Tình chói lọi bên cạnh, đáylòng đã có đáp án.
Cơm nước xong, mọi người lục đục rời đi.
Hạo Khiết đứng ở một góc khuất chờ anh mang xeđến đón cô về nhà, cô cầm điện thoại chơi bowling, đang ném hăng saythì đột nhiên bên tai vang lên tiếng gọi cô: “HànHạo Khiết.”
Cô sợ đến mức tay run lên, quả bóng trượt vàotrong khe, cô phẫn nộ giương mắt nhìn về phíangười vừa gọi mình, người kia cười tao nhã: “Hàntiểu thư”
Hạo Khiết có chút xấu hổ, bỏ đi động vàotrong túi áo, lễ phép gật đầu: “Lâm tiên sinh”
Lâm Nguyên Triết không tìm được lời nào để nói, “Hàntiểu thư đang đợi ai sao?”
“Đúng vậy ạ” HạoKhiết nói, “Chờ anh tôi.”
“À” LâmNguyên Triết trả lời một tiếng.
Hạo Khiết thấy anh không nói lời nào, chỉ đứngbên cạnh cô, cô thấy khó hiểu hỏi: “Lâm tiên sinhcũng đợi người sao?”
“Đúng vậy ạ” HạoKhiết lầy điện thoại di động từ trong túi ra, Lâm Nguyên Triết cũnglấy điện thoại ra đưa cho Hạo Khiết xem, “Côxem, tôi cũng chơi bowling, điểm cao nhất của cô là bao nhiêu?”
Hạo Khiết nhẩm đếm một chút: “225”
Lâm Nguyên Triết cười ha ha, Hạo Khiết nhướng cổnhìn sang điện thoại di động của anh, khốn thật, 245.
Cô lại nhìn anh, trong ánh mắt như đang hỏi, anhlà người sao?
Lâm Nguyên Triết cười vô cùng rụt rè, dường nhưđang nói…bình thường bình thường, thứ ba thế giới thôi.
Hạo Khiết đột nhiên phát hiện ra người đàn ôngtrước mắt này không phiêu dật giống như trước kia mình đã tưởngtượng, nhìn thì cũng rất thú vị, cũng bình thường thôi nha.
Cô thoải mái rất nhiều, bắt đầu tham khảo LâmNguyên Triết xem phải làm thế nào để nâng cao điểm chơi game trên điệnthoại, Lâm Nguyên Triết dạy cô mấy chiêu, cô nhất thời không thể tiếpthu được, Lâm Nguyên Triết nói: “Làm sao chântay em vẫn luôn vụng về như trước vậy hả?”
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Vẫn luôn?”
Lâm Nguyên Triết vô cùng thần bí, Hàn Hạo Nhiênđi tới:“Nguyên Triết, tên nhóc này sao lạitinh quái như vậy, hôm nay cậu có thể chạy thoát không ít lượt rượu,lần sau phải đánh gục cậu mới được!”
Lâm Nguyên Triết hi hi ha ha: “Chậpnhận chấp nhận, lần sau chúng ta lại uống.”
Thẳng đến khi Hàn Hạo Nhiên đưa Hạo Khiết đirất xa, cô quay đầu nhìn lại trông thấy Lâm Nguyên Triết vẫn đứng chỗcũ nhìn theo cô.
Cô hỏi Hàn Hạo Nhiên: “Anh,anh quen Lâm Nguyên Triết sao?”
“Đúng vậy” anhcủa cô nói: “Em không nhớ sao? Mùa hènhiều năm trước, cậu ta và chị mình đến đây, ở lại trong nhà dì, đócũng là làn Hạo Dương và Tiêu Thần quen biết nhau. Mấy người chúng tacòn cùng chơi trò chơi, em thật không nhớ rõ sao?”
Đã rất nhiều năm rồi, cô chỉ có ấn tượng mơhồ, cô gãi gãi đầu, lại hỏi: “Chị HạoTình đi đâu rồi?”
Hàn Hạo Nhiên nói: “Hìnhnhư là tham gia trại hè gì đó, em cũng không phải không biết hàng nămđến hè Hạo Tình đều tham gia trại hè nghệ thuật sao, so với lúc đihọc còn bận hơn. Ôi chao, sao em lại hỏi nó?”
Hạo Tình rất bi thương: “Chịnói với anh ấy chị yêu anh ấy. Trước kia đều là người khácthổ lộ với chị, lớn như vậy đây mới là lần đầu tiên chị thổ lộvới người khác, kết quả…bị từ chối.”
Hạo Khiết vô cùng khiếp sợ, ai ngờ Hạo Tìnhlại cho cô một tin sét đánh: “Anh ấy nóianh ấy thích em.”
Hạo Khiết kinh hãi lắp bắp: “Không,không thể nào, em, em không quen biết anh ta.”
Hạo Tình bị dáng vẻ ngốc nghếch của cô chọccười, rất nhanh lại trở nên ảm đạm: “Lâm Nguyên Triếtnói anh ấy thích em rất nhiều năm rồi.”
Hạo Tình nói xong thì rời đi, cô không có vẻgì là hận Hạo Khiết cả, có lẽ sự kiêu ngạo của cô không cho phépcô, chỉ có Hạo Khiết biết chị Hạo Tình của cô tuy cao ngạo nhưngthật ra thì là một cô gái rất lương thiện.
Sau khi Hạo Tình đi khỏi thì Hạo Khiết nằm trêngiường trằn trọc, dù có thế nào cũng không ngủ được.
Ngày hôm sau, cô mang đôi mắt gấu mèo xuống lầu,anh trai của cô vội chào đón: “Em gái, emđoán xem ai tới này?”
Cô liếc mắt hỏi: “Ai ạ?”
Trong phòng khách có một người đi tới, nhìn côcười chào hỏi: “Hạo Khiết.”
Cô quá sợ hãi, lập tức định chạy lên lầutrốn, ai ngời Lâm Nguyên Triết đi đến trước mặt cô, rất trịnh trọngnói với cô:“Hạo Khiết, anh muốn nói chuyện vớiem.”
Hạo Khiết vừa thấy tránh không khỏi nên đành ủrũ đi theo Lâm Nguyên Triết ra sau cửa.
Ra khỏi Lệ Cảnh, Lâm Nguyên Triết dẫn Hạo Khiếtđến một quán mì thịt bò. Bát mì thịt bò thơm ngào ngạt đặt trướcmặt, cô lại hoàn toàn không muốn ăn, mà Lâm Nguyên Triết lại ăn rấtnhiều, anh thấy rất ngon.
Ăn xong, Lâm Nguyên Triết chuyên chú nhìn cô: “HạoKhiết, anh thích em.”
Cô trố mắt ra nhìn trong vài giây rồi cúi đầuxuống: “Ừ, tôi biết rồi.”
Lâm Nguyên Triết cũng giật mình, cười cười: “ĐinhHạo Tình nói cho em biết hả?”
Hạo Khiết liền gật gật đầu.
Lâm Nguyên Triết thở nhẹ ra: “Vậyhiện tại, Hạo Khiết, em thấy thế nào?”
Sau khi haingười đã thành một đôi, Hạo Khiết từng hỏi đùa Lâm Nguyên Triết: “ViênViên, anh thích em mà không thích chị Hạo Tình, nhất địnhlà người khác sẽ cảm thấy mắt anh bị mù nha.” (ViênViên là tên gọi thân mật của Lâm Nguyên Triết)
Lâm Nguyên Triết hết sức nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Tìnhyêu làm cho người ta mù quáng, vả lại, anh không cảm thấy em có chỗnào thua kém Đinh Hạo Tình cả.”
Hạo Khiết cười không ngừng: “Ngườiyêu trong mắt là Tây Thi”
Lâm Nguyên Triết cũng cười: “HạoKhiết, cho dù người khác có theo đuổi anh thì anh cũng mặc kệ, anhchỉ thích em, trong mắt anh cũng chỉ có em.”
Hạo Khiết khẽ giật mình, đây là lời nói ngọtngào nhất cô từng nghe.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]